Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sức khỏe con người là vô cùng quan trọng, mẹ Lương vẫn luôn nhợt nhạt không hồng hào, vừa nhìn đã biết không khỏe.
Tốt nhất là vẫn nên đi khám sớm, có thể sớm chữa khỏi cũng đỡ phải chịu khổ.
“Đã từng đi khám rồi.
Mấy năm trước quá cực khổ, sức khỏe của mẹ bị mài mòn rất nhiều, gan không tốt, bác sĩ bảo cứ chăm sóc vậy thôi.” Lương Thế Thông đến bên giường, chuẩn bị cởi giày lên giường nằm.
Sức khỏe mẹ Lương không ổn thì Quý Thục Hiền đã từng nghe Lưu Mai kể.
Nghe bảo hai năm trước, lúc nghiêm trọng nhất thì đi lại cũng thở dốc, không đi nổi.
Hai năm nay có đỡ hơn, nhưng vẫn không thể làm việc.
Lưu Mai còn kể có một lần bà nhân lúc không có Lương Thế Thông mà đi xới đất tự lưu.
Kết quả còn chưa đào xong đã ngất mất, lúc đó mẹ Lương thiếu chút nữa đã ra đi.
May mà có một nam thanh niên trí thức của điểm thanh niên trí thức đi ngang qua đưa bà đến bệnh viện.
Sức khỏe bà không ổn vẫn luôn làm người nhà lo lắng, Quý Thục Hiền hỏi thăm Lương Thế Thông: “Có cách gì cải thiện được không?”
“Bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cứ từ từ chăm sóc thôi.” Lương Thế Thông nói xong thì xốc chăn bên cạnh Quý Thục Hiền lên.
Quý Thục Hiền nhìn anh trèo lên, dịch qua một bên, chừa lại một vị trí đủ cho Lương Thế Thông nằm ngủ.
Lúc nằm trên giường, ở dưới chăn, tay Lương Thế Thông duỗi qua chỗ Quý Thục Hiền, sau khi cầm lấy tay cô mới chịu yên, cầm rất chặt.
Tay bị cầm lấy, mặt Quý Thục Hiền đỏ lên, trong người cũng nóng bừng, đôi tay dưới chăn có đổ chút mồ hôi.
Cô nằm im lặng một hồi, đợi cho trong lòng bình tĩnh lại thì quay người nằm nghiêng đối diện Lương Thế Thông: “Thế Thông, ban đêm bảo mẹ nấu con gà rừng đó nhé?”
Cô thèm thịt, muốn ăn thịt.
Một giờ năm mươi phút chiều, đúng giờ Lương Thế Thông mở mắt dậy, vừa nhìn đã thấy người con gái nằm bên cạnh, nét mặt anh dịu đi rất nhiều.
Quý Thục Hiền cảm nhận được động tĩnh bên cạnh thì cũng tỉnh giấc, thấy Lương Thế Thông xuống giường thì cô hỏi mơ hồ: “Đến giờ làm việc rồi sao?”
“Ừ.”
Nghe Lương Thế Thông trả lời, Quý Thục Hiền cũng vén chăn xuống giường.
Lương Thế Thông mặc quần áo chỉnh tề xong thì đi ra ngoài.
Quý Thục Hiền mang giày xong thì xếp lại chăn mền trên giường.
Trong sân, mẹ Lương đang ngồi dưới hiên may áo quần, Lương Thế Thông sải bước đi tới.
“Mẹ, buổi tối nấu gà rừng lên ăn đi, gà rừng tươi ăn mới ngon, không cần chừa lại đâu.”
Lúc đầu mẹ Lương dự định ăn một cái đùi gà, còn lại định giữ lại ướp mặn.
Nghe Lương Thế Thông nói vậy bà cười nói: “Con muốn ăn thịt gà tươi sao? Vậy được, tối nay mẹ sẽ nấu hết thịt gà, trong nhà còn ít bột ngô, mẹ thêm chút bột, lúc hầm gà lại làm thêm mấy cái bánh ngô.
Buổi tối con ăn nhiều một chút.”
“Dạ.”
Lương Thế Thông trả lời, thấy Quý Thục Hiền ra khỏi phòng, anh hạ giọng: “Con đi làm việc đây.”
Lương Thế Thông đi về phía Quý Thục Hiền, Quý Thục Hiền ngẩng đầu lên nói với mẹ Lương: “Mẹ, con và Thế Thông đi làm việc đây ạ.”
“Ừ, đi đi.” Dưới ánh mặt trời, mẹ Lương cười rất tươi.
Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông cùng đi làm việc, Minh Huy cũng đeo cặp sách đến trường.
Đợi bọn họ đi rồi thì mẹ Lương mới đóng cửa chính lại, đưa Hân Hân vào phòng bếp nấu nước nóng.
Bà chuẩn bị làm gà rừng, buổi tối nấu thịt ăn.
Trên núi, Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền vừa đến đã bắt đầu bận rộn, hai người phân chia công việc như lúc sáng, Quý Thục Hiền xới đất còn Lương Thế Thông gánh nước.
Nhưng Lương Thế Thông gánh nước một hồi, tưới hết đất Quý Thục Hiền xới lên thì anh bỏ thùng nước qua một bên, cầm lấy cuốc trong tay Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền biết mình làm việc chậm, hôm nay xới hết đất có thể được đủ công điểm.
Nếu như cô cứ cố chấp xới thì chắc chắn hôm nay sẽ xới không hết, cho nên Lương Thế Thông muốn làm, cô cũng không ngăn cản, đưa cuốc cho anh, còn mình dời một phiến đá đến ngồi một bên.
“Thế Thông, chúng ta có thể mua thêm một cái cuốc hoặc quắc không? Sau này hai ta có thể cùng nhau làm, chỉ có một cái thì không tiện.” Trong nhà chỉ có một cái cuốc, nếu Thế Thông muốn làm thì cô cũng không làm được.
Nếu có hai cái thì hôm nay bọn họ có thể làm nhanh hơn một chút.”
“Lúc về làm thêm một cái nữa.” Lương Thế Thông ngẩng đầu nhìn Quý Thục Hiền một cái.
“Anh biết làm sao?” Mấy thứ này cô tưởng là đi mua.
“Biết.” Lương Thế Thông trả lời Quý Thục Hiền, công việc trong tay không ngừng lại chút nào, đôi tay vẫn cứ làm việc nhanh nhẹn.
Lương Thế Thông làm việc rất tốc độ, chỉ một lúc đã xới được một mảnh đất lớn.
Quý Thục Hiền nhìn một phần sáu mảnh đất dư lại chưa được xới, trong lòng rất ngại ngùng.
Cô đứng lên nói với Lương Thế Thông: “Để em đi xới, anh đi gánh nước đi.”
Thế Thông gánh nước cô đào đất, trước lúc tan làm hôm nay hẳn là có thể xới hết đống đất này.
“Ừ.” Lương Thế Thông giao cuốc cho Quý Thục Hiền, anh xách thùng đi gánh nước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...