Thập Niên 70 Nàng Dâu May Mắn FULL


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặt trời càng lúc càng lên cao, Lương Thế Thông đã tưới nước cho toàn bộ đất Quý Thục Hiền xới lên, còn dư lại hai thùng nước để một bên.

Quý Thục Hiền lại bị nóng đến đổ mồ hôi, đứng dưới mặt trời mặt đỏ bừng bừng.
Lương Thế Thông sải bước đi đến: “Một lát nữa là về nhà ăn cơm, em nghỉ chút đi để anh xới, xới xong thì về nhà.”
Cả sáng Quý Thục Hiền đều làm việc, mặc dù làm chậm nhưng cô cũng không lười biếng mà làm liên tục, bây giờ cũng đã mệt rồi, cánh tay vô cùng mỏi.

Nghe Lương Thế Thông nói vậy, cô cũng không từ chối, cô đưa cuốc cho Lương Thế Thông, còn mình đến thùng nước bên cạnh rửa tay và mặt.
Lúc người vừa nóng vừa mệt dùng nước lạnh rửa mặt thì đúng là vô cùng nhẹ nhàng dễ chịu.

Sau khi rửa mặt xong thì cả người lên tinh thần rất nhiều, Quý Thục Hiền không muốn tiếp tục phơi nắng, cô nhìn Lương Thế Thông đang bận việc thì đi thẳng đến chỗ bóng cây, muốn ngồi dưới bóng mát một hồi để hạ nhiệt.
Quý Thục Hiền ngồi dưới tán cây, gió nhẹ thổi qua làm cô mát mẻ hơn rất nhiều.

Cô lại nhìn Lương Thế Thông bên kia, lúc anh làm việc rất tập trung, hai cánh tay chăm chỉ xới đất, tốc độ vô cùng nhanh.
Quý Thục Hiền ngồi một bên nhìn, càng nhìn trong lòng càng hài lòng.


Người đàn ông này rất tài giỏi mà đối xử với vợ cũng rất tốt.

Cô nhìn chằm chằm Lương Thế Thông mà không biết người đàn ông đang vùi đầu xới đất đã chú ý đến ánh mắt mình, tay anh có hơi run rẩy, bên tai có hơi đỏ hồng.
Tốc độ làm việc của Lương Thế Thông rất nhanh, anh làm nửa tiếng đã bằng Quý Thục Hiền làm nửa ngày.

Quý Thục Hiền nhìn Lương Thế Thông xới một vạt đất thì có chút cảm thán, xới nhanh quá.

Cô đứng lên muốn qua đó cầm lấy cuốc để tiếp tục xới đất còn Lương Thế Thông thì đi tưới.

Nhưng còn chưa đến bên cạnh Lương Thế Thông thì dưới núi đã có người gọi: “Tan làm.”
Tan làm, đó chính là có thể về nhà ăn trưa.

Quý Thục Hiền bước nhanh đến bên cạnh Lương Thế Thông: “Thế Thông, chúng ta về nhà đi, buổi chiều đến làm tiếp.”
“Ừ.” Lương Thế Thông tưới hết hai thùng nước còn dư, sau đó chọn thùng nước rồi cùng Quý Thục Hiền xuống núi.

Lúc xuống núi, Quý Thục Hiền đi sau lưng Lương Thế Thông, bước chân cô so với lúc lên núi thì chậm hơn rất nhiều.

Lương Thế Thông cũng phối hợp với cô, đi rất chậm.
Đường núi không bằng phẳng, Quý Thục Hiền còn làm việc hết nửa ngày, công việc này với cô vẫn còn rất nặng nhọc, trong người vẫn khá mệt moit.

Lúc xuống núi, cô cầm cuốc xuống, bất cẩn dẫm phải một viên đá nhỏ.

Lương Thế Thông đằng trước vẫn luôn chú ý đến cô, thấy chân cô đau thì ném thùng nước trong tay, vội vàng đỡ lấy cô.
Lương Thế Thông kịp thời đỡ lấy Quý Thục Hiền, cô không bị ngã ra đất.


Trong lòng có hơi sợ hãi, Quý Thục Hiền vịn tay Lương Thế Thông đứng dậy: “Cảm …”
Hai chữ cảm ơn còn chưa nói xong, lúc Quý Thục Hiền ngẩng đầu thì chú ý đến một cái gì đó đầy màu sắc ở trong bụi cây ven đường.

Cải dải năm màu đó rất giống gà rừng trong trí nhớ của nguyên chủ.

Quý Thục Hiền kéo cánh tay Lương Thế Thông, thì thầm: “Thế Thông, anh nhìn xem đó có phải gà rừng không?”
Nguyên chủ sống trong nhà lớn, nhưng nhà mẹ kế cô là ở nông thôn.

Mẹ kế có một người em trai thường xuyên đến nhà bọn họ, thỉnh thoảng sẽ mang gà rừng qua.

Màu sắc của gà rừng cũng không khác gì màu cô vừa thấy.

Nguyên chủ đã từng ăn thử gà rừng, hơn nữa còn ăn thật ngon.
Lương Thế Thông theo tầm mắt của Quý Thục Hiền nhìn xuống lùm cây, có một thứ khá nhỏ ẩn nấp dưới lùm cây, thật đúng là chỉ có gà rừng.

Nếu không nhìn kỹ thì thực sự không thấy được.
“Ừ.” Tay phải Lương Thế Thông kéo tay Quý Thục Hiền: “Em có thể tự đứng được không?”
Quý Thục Hiền gật đầu: “Được.”
Lương Thế Thông cẩn thận buông tay Quý Thục Hiền, sau đó nhẹ nhàng đi qua lùm cây bên kia, hai tay nhanh nhẹn lại chuẩn xác túm lấy con gà.


Con gà đó không nhúc nhích mặc cho anh bắt.

Con gà bị Lương Thế Thông bắt được, Quý Thục Hiền nhìn qua chỗ anh thì thấy trên người con gà toàn là máu, trên người có dấu hiệu bị cắn.
“Đây là gà chết sao?”
“Ừ, chết rồi, chắc là chồn cắn chết.” Lương Thế Thông nhặt còn gà, nhảy ra từ sau lùm cây, bỏ con gà vào thùng nước, nhổ hai nắm cỏ bên đường đắp lên trên con gà.
“Con gà này nhà mình có thể ăn sao?” Quý Thục Hiền cầm cuốc đi theo sau Lương Thế Thông hỏi thăm.

Con người ở thời đại này rất coi trọng tài sản tập thể, đồ trên núi này không biết có thể mang về nhà mình ăn không nữa.
“Mấy thứ nhỏ nhặt trên núi thì có thể ăn nhưng không được nói ra.”
Quý Thục Hiền cong khóe môi: “Có thể ăn là tốt rồi.”
Lúc này đa số mọi người đều không có thịt ăn, có thịt thì nhà mình sẽ lén lút ăn, đương nhiên sẽ không nói ra.

Có con gà này thì có thể thêm thức ăn, rất tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui