Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng lúc đó chỉ là nói miệng thôi, cô cũng không biết thực tế ra sao.
Tối hôm qua trải nghiệm rồi mới phát hiện ngại ngùng biết bao.
Hóa ra đàn ông và phụ nữ có thể giao hòa như vậy, một chút khe hở cũng không có.
“Không cần đâu, em có thể dậy rồi.” Quý Thục Hiền nói, đưa tay lấy quần áo sau lưng Lương Thế Thông rồi mang vào.
Lương Thế Thông ngồi bên cạnh cô, cũng không vội xuống giường.
Anh nhìn Quý Thục Hiền mang quần áo đàng hoàng rồi mới chậm rãi bước xuống.
Sau khi anh đi, Quý Thục Hiền cũng xuống giường, lúc bước xuống giường, dưới chân mềm nhũn, may có Lương Thế Thông bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Nếu không thì cô cũng đã ngã sấp xuống rồi.
“Em có thể đi được không?” Lương Thế Thông thấp giọng hỏi thăm.
Vấn đề này hỏi ra vô cùng khó xử, Quý Thục Hiền buông tay Lương Thế Thông ra, đi thẳng về phía trước: “Em đi được.”
Sau khi Quý Thục Hiền bước lên phía trước thì Lương Thế Thông đi theo sau cô cùng ra ngoài.
Trong nhà chính, Minh Huy và mẹ Lương đã bưng cơm lên, thấy Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền đi từ phòng ra, mẹ Lương nói: “Dậy rồi sao, đi rửa mặt rồi đến ăn sáng đi.”
Hân Hân ngồi trên bàn cơm không nói gì, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Quý Thục Hiền.
“Ôi, mẹ ăn trước đi, con vè Thế Thông rửa mặt xong sẽ đến ăn ngay.” Quý Thục Hiền mỉm cười đáp lời mẹ Lương.
“Không vội, không vội đâu, chờ hai con cùng ăn.
Nước mẹ đã chuẩn bị xong rồi, ở ngay trong sân đó, mau đi rửa đi.” Nghe Quý Thục Hiền gọi mình là mẹ, trong lòng mẹ Lương cũng vô cùng vui vẻ.
Mặc dù người con dâu này là thanh niên trí thức, không phải trong lòng bà mong tìm một người con dâu thô kệch.
Nhưng bây giờ con trai cưới vợ, có thể nghe con dâu gọi mình là mẹ thì trong lòng bà cũng vô cùng hạnh phúc.
Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông rửa mặt xong thì đi vào nhà chính, ngồi cùng mọi người ăn cơm.
Bữa sáng gồm hai hộp bánh bột ngô, đồ ăn thừa hôm qua không còn thịt, nhưng cũng còn một chút nước mỡ, hương vị cũng không tồi, cháo khoai lang, trong chén mỗi người có ba bốn miếng khoai, riêng chén của Lương Thế Thông có sáu miếng.
Đây đã là bữa ăn thịnh soạn nhất của nhà họ Lương rồi, bình thường người nhà họ Lương ăn cơm chỉ có bánh ngôi, canh rau dại.
“Thục Hiền, con ăn bánh bột ngô đi, ăn nhiều một chút.” Mẹ Lương thấy Quý Thục Hiền không cầm bánh ăn thì đưa một cái bánh cho cô.
“Ừ, cảm ơn mẹ, mẹ cũng mau ăn đi.” Hai miếng bánh ngô rất lớn, Quý Thục Hiền phải chia ra đưa một nửa cho mẹ Lương.
Bên phải Quý Thục Hiền, tay phải Hân Hân cầm cái bát, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Quý Thục Hiền.
Ánh mắt này của Hân Hân, Quý Thục Hiền có muốn cũng không thể xem nhẹ.
Cô lại tách một nửa cái bánh ngô trong tay mình, đưa cho Hân Hân: “Cháu ăn bánh bột ngô đi.”
Hân Hân bối rối cúi đầu, ánh mắt như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
“Có muốn ăn bánh bột ngô hay không?”
Lần này Hân Hân không cúi đầu nữa, cô bé cẩn thận giơ tay trái của mình lên, đưa miếng bánh bột ngô nhỏ trong tay của mình cho Quý Thục Hiền xem.
Quý Thục Hiền rất thích trẻ con, kiếp trước không có cơ hội sinh con của mình vẫn luôn là sự tiếc nuối của cô.
Lúc này thấy Hân Hân mở to đôi mắt sợ hãi nhìn mình thì lòng cô liền mềm nhũn, mỉm cười sờ đầu cô bé: “Nếu cháu cũng có rồi thì chúng ta cùng ăn thôi.”
Lúc Quý Thục Hiền sờ tóc Hân Hân, cô bé vô thức co rúm người lại, nhưng cũng không né tránh, để cho Quý Thục Hiền thoải mái sờ đầu mình.
Mẹ Lương ở bên cạnh thấy Quý Thục Hiền và Hân Hân ở chung hòa thuận thì trong lòng bà cũng vui theo: “Thục Hiền, Hân Hân rất thích con.”
Đứa nhỏ Hân Hân này rất sợ người, thấy người thì đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đây là lần đầu tiên cô bé để người lạ ngoại trừ bà và Minh Huy vuốt tóc mình.
“Con cũng rất thích Hân Hân, con bé rất ngoan, rất đáng yêu.”
Đứa nhỏ này rất gầy gò, rất nhát gan, hiền từ đến mức làm cho người ta đau lòng.
Minh Huy đứng bên cạnh nhìn bọn họ giao tiếp thì hừ lạnh một cái với Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền không nói gì, Lương Thế Thông nhìn về phía Minh Huy: “Lương Minh Huy.”
Minh Huy nghe giọng Lương Thế Thông thì ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh, cậu bé lập tức cúi đầu, ngậm miệng không nói gì nữa.
Bữa sáng trôi qua trong sự im lặng.
Sau khi ăn xong thì Lương Thế Thông nhìn qua Quý Thục Hiền: “Anh đi làm việc đây, em ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Để anh giúp em xin nghỉ.”
Vừa mới vào nhà chồng đã xin nghỉ không đi làm thì hình như không ổn lắm.
Quý Thục Hiền mỉm cười từ chối: “Em và anh cùng đi làm đi.”
Ở nhà hình như cũng không có việc gì cho cô làm.
Quý Thục Hiền bảo muốn đi, Lương Thế Thông suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Được, vậy cùng đi đi.”
Mẹ Lương đang thu dọn bát đũa, Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông nhìn về phía bà: “Mẹ, con và Thế Thông đi làm trước đã nhé.”
“Được, các con cứ đi đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...