Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau, khi trời vẫn còn tối đen, trong nhà họ Lương đã vang lên tiếng động.
Bà Lương đứng ở trong sân nhìn Lương Thế Thông đi từ trong phòng ra: “Đã cầm tiền theo chưa? Con nhớ tất cả mọi thứ phải mua rồi đúng không?”
“Vâng, nhớ rồi ạ.
” Lương Thế Thông đi từ trong phòng ra.
“Vậy con nhanh đi đi, đi mua đồ về sớm một chút, đưa sính lễ qua trước buổi trưa.
” Bà Lương thúc giục Lương Thế Thông nhanh chóng đến xã cung ứng và tiêu thụ.
“Được.
” Đáp lời bà Lương, Lương Thế Thông cất bước từ trong sân ra, đi thẳng một đường theo phía Nam đến xã cung ứng và tiêu thụ trên thị trấn.
Trời dần dần sáng, Qúy Thục Hiền nghĩ đến chuyện hôm nay Lương Thế Thông sẽ đến đưa sính lễ, cô xin đại đội nghỉ một ngày, thu dọn lại toàn bộ đồ mà nguyên chủ mang đến, quần áo để vào thùng hàng, một ít tiền và phiếu thì cất đi.
Mặt trời chậm rãi dâng cao, trong lúc người của đại đội đều bận rộn trên đồng ruộng, Lương Thế Thông đạp xe đạp từ thị trấn trở về, ở yên sau chở một túi đồ lớn.
Trong thôn có dân làng đang làm việc ở phía Nam nhìn thấy Lương Thế Thông đạp xe về, nói với người bên cạnh: “Nhìn bên kia đi, đó có phải chó con nhà địa chủ không? Anh ta đạp xe đạp đúng không?”
“Thật đúng là đạp xe đạp, nhà giàu nhỉ, chiếc xe đạp thật là đẹp, sau lưng còn chở một túi đồ lớn, đồ gì thế không biết.
”
“Ai mà biết, con chó đó lấy xe đạp từ đâu ra chứ? Cũng đừng nói là trộm của người ta đó chứ, thành phần nhà chó con không tốt, cậu ta làm gì có khả năng mà mua được xe đạp.
”
“Không thể là trộm đâu? Nếu cậu ta trộm thì sao dám ngang nhiên đạp đi như vậy chứ?”
Những người làm việc trên đồng ruộng đều nhìn chằm chằm theo chiếc xe đạp Lương Thế Thông đang đạp mà bàn tán.
Lương Thế Thông đạp xe chạy thẳng vào thôn, trở về nhà họ Lương trước.
Nhà họ Lương, mẹ Lương đang dọn dẹp nhà cửa, bà chuẩn bị quét dọn từ trong ra ngoài nhà một lần, tủ trong phòng, bàn ghế đều phải lau chùi một lần.
Hân Hân ở bên cạnh mẹ Lương, cầm giẻ đi theo mẹ Lương học lau chùi ghế nhỏ.
Lương Thế Thông trở về, vào sân, xách đồ vào trong nhà.
Bà Lương nhìn thấy Lương Thế Thông xách theo một túi đồ lớn, cũng không lau bàn nữa, trực tiếp bỏ giẻ lau qua một bên đến gần anh: “Về rồi à, đã mua hết gì rồi?”
“Ấm đun nước, chậu rửa mặt, vải, kẹo và một ít thịt.
” Lương Thế Thông nói xong, lấy ấm đun nước, chậu nước, vải và kẹo từ bên trong ra.
“Mẹ, bây giờ đi đưa sính lễ.
” Lương Thế Thông cầm đồ nhìn về phía bà Lương.
Bà Lương nhìn những thứ trong tay Lương Thế Thông, có chút chần chừ: “Sao lại mua nhiều đồ như vậy? Không phải con chỉ cầm theo năm đồng thôi sao? Mua nhiều như vậy, con tính đưa bao nhiêu tiền sính lễ đây?”
Năm đồng trên người Lương Thế Thông là lúc sáng bà Lương đưa, chuyện trong nhà đều do Lương Thế Thông làm chủ, tối hôm qua bà Lương hỏi một câu về chuyện sính lễ, Lương Thế Thông nói anh sẽ sắp xếp, bà Lương cũng không hỏi nữa, chỉ đưa cho anh năm đồng còn sót lại trong nhà.
Lần này nhìn thấy Lương Thế Thông mua nhiều đồ như vậy, năm đồng tiền kia chưa chắc đã đủ để mua, bây giờ phải đưa sính lễ qua, chỉ sợ không có tiền sính lễ để đưa.
“Tiền sính lễ đã chuẩn bị rồi, chín đồng chín, con mang theo rồi, đi thôi mẹ.
” Lương Thế Thông lấy mấy thứ vừa lấy ra đặt vào trong một cái túi, anh xách túi nhìn về phía mẹ Lương.
“Chuẩn bị xong rồi à, vậy được, mẹ đi gọi bà nội Vương của con, chúng ta cùng nhau đi qua.
” Bà Lương trả lời.
“Cùng đi luôn ạ, tìm bà nội Vương trước, xong từ đó qua viện Tri Thanh luôn.
” Lương Thế Thông cầm đồ đuổi theo bà Lương.
Lương Thế Thông và mẹ Lương đến nhà họ Vương, gọi bà nội Vương, sau đó bọn họ cùng nhau đến viện Tri Thanh.
Viện Tri Thanh, lúc này chỉ có Qúy Thục Hiền và Lưu Mai là ở nhà, hôm qua nghe Qúy Thục Hiền nói chuyện hôm nay Lương Thế Thông sẽ mang sính lễ qua, Lưu Mai cố ý xin nghỉ buổi sáng ở nhà với Qúy Thục Hiền, chờ đám người Lương Thế Thông tới.
Lúc Lương Thế Thông tới, Lưu Mai đang giặt quần áo trong sân, thấy bọn họ đi tới, Lưu Mai bỏ quần áo xuống, rửa tay đứng lên: “Mọi người tới tìm Thục Hiền sao? Thục Hiền ở trong phòng, mọi người vào nhà chính trước, tôi lên gọi cô ấy.
”
“Ha ha, thanh niên trí thức Lưu, làm phiền cháu.
” Bà nội Vương nhìn về phía Lưu Mai cười nói.
“Không phiền, bà nội và mọi người vào nhà chính ngồi trước đi.
” Lưu Mai bảo đám người Lương Thế Thông vào nhà chính ngồi, chị nhanh chóng trở về phòng của bọn họ, đi gọi Qúy Thục Hiền tới.
“Thục Hiền, mấy người bên nhà đồng chí Lương tới rồi, đang ở nhà chính đấy.
” Lưu Mai vào phòng nhìn thấy Qúy Thục Hiền đang dọn dẹp quần áo, nói.
“Tới sớm vậy sao?” Qúy Thục Hiền nhìn về phía Lưu Mai, trong lòng cô có chút hoảng hốt.
“Ừm, đi thôi, chị đi qua đó với em.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...