“Cô mắng chửi cái gì đấy!” Anh cả Chung đen mặt lại nói.
“Sao nào, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cũng đã lâu như vậy rồi mà anh không muốn động vào tôi, chẳng lẽ không phải là anh tiết kiệm sức lực để dùng trên người vợ người ta sao?” Vợ anh cả Chung lại phát cáu nói.
Anh cả Chung sầm mặt lại đi về, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy bi ai, tại sao mình lại cưới loại người như vậy chứ?Nghĩ đến Khương Ngọc, nếu người phụ nữ dịu dàng như vậy mà có thể là phụ nữ của anh ta thì tốt biết bao? Nhưng lại không thể gặp được anh ta.
Nói tới anh ta và quả phụ Khương, cũng chính là Khương Ngọc, sở dĩ hai người quen biết vẫn là do chuyện lần trước gây nên, bởi vì vốn dĩ sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng thiếu chút nữa lại bị vợ anh ta làm hại, cho nên anh ta mới đi nói xin lỗi, cũng âm thầm tặng tới một ít đồ, qua lại nhiều rồi, Khương Ngọc nói là muốn có một đứa con ở bên cạnh, nếu không thì cô ta sống thật sự chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng chồng cô ta lại chết rồi, trước kia cô ta là con dâu nuôi từ nhỏ trong nhà chồng, ngay cả nhà mẹ cũng chẳng có, năm ngoái chồng chết cô ta cũng không tái giá, lại chẳng có con, cho nên không có ai để nương tựa cả.
Cô ta dịu dàng nói muốn có con với anh ta, cầu xin anh ta tác thành cho cô ta, vậy dĩ nhiên là anh ta cũng không có lý nào lại không thành toàn cho rồi.
Lại nói nhà họ Chung cũng cách nhà quả phụ Khương không xa, ban đêm trèo tường là qua được, cho nên anh ta đều không động đến vợ mình, tiết kiệm hết sức lực để dành cho Khương Ngọc.
Nghĩ đến Khương Ngọc dịu dàng, lại so sánh với người vợ điên điên khùng khùng này, anh cả Chung đúng là phiền não muốn chết.
Khương Ngọc cũng đang nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước cửa nhà họ Chung từ xa xa.
Dung mạo Khương Ngọc cũng chỉ bình thường, nhưng lại thắng ở cái khí chất không tệ, cô ta nhìn dáng vẻ kia của vợ anh cả Chung, trong lòng cười nhạt.
Chuyện thiếu chút nữa đã bức chết cô ta còn chưa xong đâu, cứ chờ đi, sớm muộn cô ta cũng sẽ người đàn ông của chị ta thành người đàn ông của tôi, cũng không uổng công lúc trước cô thiếu chút nữa là hại chết tôi!Nếu như nói đến nhảy sông thì quả thật là có chuyện như vậy, nhưng cô ta lại canh lúc bên cạnh có người mới nhảy xuống, thật vất vả chịu đựng đến khi người chồng bệnh tật liên miên của mình chết, cô ta còn đang tìm kiếm người đàn ông khác cho mình, đâu thể đi chịu chết chứ?Cũng chỉ là muốn có một tiếng tốt mà thôi, nhưng không ngờ rằng anh cả Chung lại thật sự không tệ, cho nên làm sao mà cô ta lại không muốn được chứ, chờ kinh nguyệt tháng này của cô ta không tới, đến lúc đó cô ta có thể chắc chắn là mình mang thai.
Mang thai con, trong nhà cũng cần có một trụ cột, đứa bé cũng cần có cha, đến lúc đó sẽ bảo anh ta ly dị với vợ của mình!Dĩ nhiên, cô ta sẽ không buông tha cho vợ anh cả Chung, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho con dâu nhà họ Đinh tung tin vịt bôi nhọ danh tiếng của cô ta giống vậy, vốn dĩ cũng đã định ra tay, nhưng chẳng phải là cô ta đã tự nhận mình vụng trộm với người khác rồi sao? Vậy thì không cần nữa, hôm nay xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, khẳng định là sẽ lan truyền khắp thôn.
Mà đúng thật là lan truyền khắp nơi.
Tuyết rơi nhiều ngày đúng là vô cùng nhàm chán, những chuyện như hạt vừng hỏng, cây kê thối đã xảy ra từ nhiều năm trước mà cũng có thể lôi ra để khua môi múa mép, vậy có thể thấy là đã nhàm chán đến trình độ nào rồi.
Mà chuyện ngày hôm nay lại giống một giọt nước được nhỏ xuống chảo dầu đang sôi vậy, còn chẳng phải là bùng nổ ngay tức thì sao.
Đầu tiên là Tô Tình nghe Vương Mạt Lị qua bên này nói một lần với cô, chờ tới khi qua nhà vợ Cương Tử ngồi, lại nghe vợ Cương Tử nói một lần nữa, rồi đến khi Mã đại nương tới đưa cho cô mấy miếng đậu mới làm xong, lại được nghe Mã đại nương nói thêm một lần.
Cả trước cả sau nghe ba lần.
Đúng là quá đủ rồi.
Nhưng trước mắt, đối tượng đàn dâm phu kia là anh cả Chung, bởi vì kết hợp với theo những gì vợ anh cả Chung nói là thường xuyên không ở nhà, cách đàn ông cũng ồn ào lên bày tỏ anh cả Chung không đi qua đây chơi bài gì cả, đây chẳng phải là đi cày cấy trên đất của con dâu nhà họ Đinh sao?Mà chuyện con dâu nhà họ Đinh thông dâm về cơ bản đã được chắc chắn.
Tô Tình cảm thấy thật là không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn không có cách nào hiểu nổi, cho nên khi Vương Mạt Lỵ tới buôn dưa với cô, cô ta nói: “Chuyện lớn như vậy, mà nhà họ Đinh bên kia nói gì ấy nhỉ, hình như là tôi chưa từng nghe được lão Đinh nói gì cả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...