"Vậy là mất năm hào.
"
Tôn Quế Phương nhỏ giọng nói, vốn dĩ trên người cô có hai đồng năm gào, vì sợ mất trên đường nên đã đưa hai đồng còn lại cho Dương Kế Tây giữ.
Nghe vậy, Dương Kế Tây liền đặt tay phải vào tay Tôn Quế Phương, Tôn Quế Phương liền cảm thấy trong tay có thêm thứ gì đó, cô cúi đầu nhìn, đếm thử thì thấy một đồng.
"Anh Tây, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, em đều cảm thấy kinh ngạc!" Tôn Quế Phương che miệng cười nói.
"Lại mua thêm gì đó?"
"Mua chút kẹo, em đến Cung Tiêu Xã mua, anh không phải nói muốn đến đó xem sao? Anh đi đi, em mua xong sẽ đợi anh dưới gốc cây đa lớn.
Tôn Quế Phương nói.
"Được, mua xong thì đợi anh, đừng nói chuyện với người lạ nhé.
" Dương Kế Tây sờ bím tóc của cô, dặn dò.
"Đi đi!"
Tôn Quế Phương đỏ mặt kéo bím tóc lớn của mình lại, giục Dương Kế Tây đi nhanh.
Dương Kế Tây cười, đi một đoạn lại ngoảnh lại nhìn cô, thấy cô ngoan ngoãn đứng tại chỗ vẫy tay với mình, Dương Kế Tây lại không nhịn được cười.
Địa điểm chợ đen không cố định, vì có người tuần tra, nếu cứ ở một chỗ thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng bình thường vào thời điểm này, người ra ngoài thường cầm theo giỏ có phủ vải hoặc đeo gùi phủ cỏ dại thì nên chú ý một chút.
Mục tiêu của Dương Kế Tây là đậu nành, vận may của anh tốt, hỏi một cụ già đang cầm giỏ, cụ già liền nhỏ giọng nói nhà mình có.
Nghĩ đến không gian của mình không lớn lắm, Dương Kế Tây chỉ mua hai cân đậu nành, chỉ mất một hào.
"Có cần trứng không? Trứng này là con dâu tôi ở quê mang đến.
"
Dương Kế Tây không cần, cụ già hơi thất vọng, "Lần sau cần gì thì đến tìm tôi.
"
Cụ cũng không nói cụ thể mình ở đâu, vì cũng sợ người ta tố cáo, nhưng những người đến chợ đen thường không làm thế, bởi vì phá hư quy tắc, hậu quả cũng không tốt.
"Được.
"
Dương Kế Tây gật đầu rồi đi đến Cung Tiêu Xã.
Hai vợ chồng gặp nhau, còn đến cảm ơn chú Trần, dù sao người ta đến tận đội sản xuất để khám bệnh, lại không thu phí đi đường.
Nói mấy lời vô nghĩa cũng không có tác dụng, Tôn Quế Phương lấy một nắm giấy mỏng bọc kẹo để trên bàn, cho cháu trai chú Trần ăn.
Hai người đi rồi, con dâu chú Trần tiến lên cười nói, "Hai vợ chồng này thật biết điều.
"
Chú Trần cười, gọi cháu trái út lại ăn kẹo.
Loại kẹo này do Cung Tiêu Xã bán, một xu hai viên, mười xu hai mươi viên, Tôn Quế Phương mua một đồng, được khoảng hơn hai cân.
"Em còn mua thêm hai cân bột mì thô, cộng với kẹo, tổng cộng hết một đồng hai hào, đậu nành anh mua một hào, tổng cộng là một đồng ba hao, cộng với bữa sáng là chúng ta đã tiêu hết một đồng tám.
"
Gần như là hai đồng, số tiền nhanh chóng đã mất, Tôn Quế Phương hơi đau lòng nói.
"Một vốc bột mì thô hơn một cân, đủ cho chúng ta ăn thật lâu.
" bột mì thô là bột ngũ cốc, ăn không ngon bằng bột mì tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...