Dịch: Y Na
Trương Huệ đỏ mặt khi nghe thấy từ “cháu dâu nhỏ”, mất tự nhiên lén lút kéo vạt áo sau của Giang Minh Ngạn.
Giang Minh Ngạn trở tay nắm chặt: “Huệ Huệ da mặt mỏng, bà nội, bà đừng trêu cô ấy.
”
Bà cụ Văn Diễm Thu cười ha ha: “Nhìn người trẻ tuổi các cháu bây giờ kìa, yêu đương nghiêm túc có gì mà xấu hổ, năm đó còn trẻ bà còn theo đuổi ông nội cháu kia.
”
“Khụ khụ.
”
Giang Trường An cố ý ho khan, Văn Ngạn Thu ghét bỏ khoát tay: “Được rồi được rồi, biết ông sĩ diện, không nói là được.
”
“Tiểu Giang, đây là ông bà con à?”
“Vâng cậu, để con giới thiệu với cậu, đây là ông bà nội con.
”
Quay đầu lại giới thiệu với ông bà: “Đây là cậu của Huệ Huệ.
”
Làm tiểu bối, Trần Giác vội vàng đưa tay ra: “Chào hai ông bà, cháu tên Trần Giác, là cậu của Huệ Huệ.
”
“Ôi, cậu của Huệ Huệ đừng khách sáo như vậy, ông nhà tôi tên Giang Trường An, còn tôi là Văn Diễm Thu, nếu cậu không ngại thì cứ gọi chúng tôi là chú Giang, thím Văn là được.
”
“Ha ha, thím Thẩm cũng đừng gọi cháu là cậu Huệ Huệ, thím có thể gọi cháu là Trần Giác hoặc Tiểu Trần là được rồi ạ.
”
Trước khi về hưu Giang Trường An làm việc ở bộ phận hậu cần, Văn Diễm Thu vốn là y tá trưởng, cả hai đều là người giỏi xã giao, chỉ nói mấy câu đã trở nên thân thiết với Trần Giác.
“Trời nắng quá, chúng ta đừng đứng đây nữa, về nhà trước đi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
”
“Thím thấy hợp lý.
” Văn Diễm Thu chỉ đạo cháu trai: “Mau lên xe lấy hành lý của ông bà cháu xuống, trong đó có quà cho cả nhà Huệ Huệ.
”
“Ông bà vất vả rồi ạ.
”
“Vất vả cái gì, năm ngoái cháu qua bên này, đến Tết cũng không về, ông bà đã muốn đến thăm cháu từ lâu rồi.
”
Giang Trường An gật đầu đồng ý với bạn già: “Nghe nói nhà Huệ Huệ chăm sóc cháu như người nhà nên ồn bà muốn đích thân đến cảm ơn.
”
Trương Huệ cảm động nghĩ lại kiếp trước.
Hai ông bà đều trường thọ, sống đến hơn chín mươi tuổi, Trương Huệ may mắn được gặp bọn họ khi nhà họ Giang tổ chức sinh nhật lần thứ chín mươi cho bà cụ.
Đã lâu như vậy, còn cách thời gian, Trương Huệ vẫn nhớ rõ nụ cười hiền hậu của bà cụ, bàn tay ấm áp nắm chặt cô, dắt cô đi thăm vườn hoa nhà họ Giang.
Cậu và Giang Minh Ngạn đều xách một giỏ mơ, di chuyển khá khó khăn, Trương Huệ nhanh chóng bước tới giúp đỡ.
Xách cả túi lớn ra ngoài, lúc này Trương Huệ cực kỳ nhớ ô tô, không có ô tô thì khó mà xử lý nhiều đồ như vậy.
“Không sao, không nặng, anh xách được.
”
Giang Minh Ngạn không cho Trương Huệ nhúng tay vào, Trương Huệ vội vàng nói: “Anh đưa cái túi nhỏ kia cho em.
”
Giang Minh Ngạn nhấc thử, xác định không nặng mới đưa túi nhỏ cho cô.
Giang Trường An và Văn Diễm Thu thấy cảnh này thì ăn ý trao đổi ánh mắt.
Minh Ngạn nhà bọn họ thực sự quan tâm đến cô gái này.
Từ góc nhìn của bọn họ, cô bé mong manh yếu đuối này cũng quan tâm đến cháu trai bọn họ, thật tốt.
“Lệ Phương, nhà cô có khách này.
” Hàng xóm ở sân dưới nhà lớn tiếng gọi người.
“Ai vậy?”
Mập Mạp vừa ngủ trưa dậy, Trần Lệ Phương đang cho cháu uống nước thì nghe thấy có người gọi mình, đi hai bước ra ban công đã nhìn thấy con gái đang đi cùng Giang Minh Ngạn, vừa định trả lời Tiểu Giang không phải khách, đột nhiên phát hiện có gì không hợp lý.
Đây không phải là em trai sao, hai ông bà cụ đang nói chuyện với em trai là ai?
Thoạt nhìn, ông cụ kia trông hơi giống Tiểu Giang.
A, Trần Lệ Phương vỗ đùi cô, vội vàng mở cửa chạy xuống nghênh đón.
“Tiểu Giang, Huệ Huệ, đây là?”
Hai bên gặp nhau ở cầu thang, Giang Minh Ngạn lập tức giới thiệu: “Dì, đây là ông bà nội con.
”
“Ông bà nội, đây là mẹ của Huệ Huệ, dì Trần.
”
Văn Diễm Thu cười nói: “Không cần giới thiệu, vừa nhìn đã biết là mẹ của Huệ Huệ rồi, hai mẹ con đều xinh đẹp như nhau.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...