Vốn dĩ đang xem trò hay của Giang Quả Nhi, khóe mắt bống nhiên bắt được một bóng hình quen thuộc, Thịnh Ngọc Châu quay đầu nhìn qua, hình như cô trông thấy bóng dáng rời đi của Lục Dữ, tròng mắt đen bóng lập tức quay tít, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Giây tiếp theo, Thịnh Ngọc Châu bỏ xem trò hay trước mắt, nhanh chân nện bước, đi theo phương hướng Lục Dữ vừa rời đi.
Hôm qua cô muốn tìm Lục Dữ hỏi rõ tình hình lại không tìm thấy anh, hôm nay sao có thể để Lục Dữ chạy thoát?Lúc này, những người khác đều đang chú ý đến Giang Quả Nhi, đâu còn tâm trí để bụng Thịnh Ngọc Châu.
“Thanh niên trí thức Giang, cô vẫn ổn chứ?”“Thanh niên trí thức Giang, chân cô chảy máu rồi, không phải gãy xương chứ? Để tôi… Tôi đưa cô đến phòng khám của Lão Trầm nhé.
”“Làm sao vậy làm sao vậy?” Có một số người vây xem vì tới tương đối muộn, chỉ nhìn thấy thằng nhóc Kiến Quốc của nhà họ Triệu đỡ thanh niên trí thức Giang đi.
Nhìn động tác thân mật của bọn họ, người trong thôn đều nhìn thêm vài lượt, sau khi biết chân thanh niên trí thức Giang bị thương, đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
Con gái thành phố làm việc có khác, chẳng qua là gặt lúa thôi, vậy mà có thể làm chân bị thương, còn chảy máu nữa.
Vài nữ thanh niên trí thức thân thiết với Giang Quả Nhi đều nhanh chân đuổi theo, vết thương to tướng máu chảy ròng ròng khiến ai nhìn cũng cảm thấy khủng bố.
Đối với chuyện này, Thịnh Ngọc Châu không hứng thú xem, nhưng mà Lục Dữ, anh ấy tới nơi này làm gì nhỉ? Không phải là coi trọng Giang Quả Nhi, cố ý tới đây quan tâm chứ?Nghĩ đến khả năng này, Thịnh Ngọc Châu liền cảm thấy người yêu thầm mình dễ dàng thay lòng đổi dạ thật đấy! Quá đáng giận!Thịnh Ngọc Châu cất bước đuổi theo, bởi vì còn kéo theo cái cuốc, âm thanh không nhỏ, chỉ cần Lục Dữ không điếc là có thể nghe thấy rõ tiếng cuốc lê trên mặt đất sau lưng mình.
Vốn tưởng là ai đó, anh cũng không quay đầu lại nhìn.
“Lục Dữ! Lục Dữ!” Bởi vì càng đi Thịnh Ngọc Châu càng mệt, cảm thấy Lục Dữ đi càng lúc càng nhanh, cô có chút tức giận lớn tiếng gọi đối phương lại.
Giọng nói nũng nịu từ phía sau truyền đến, còn quen tai như vậy, khiến bước chân Lục Dữ sững sờ.
“Lục Dữ, anh đừng đi nhanh như vậy mà……” Câu lầm bầm như mang ý vị làm nũng, vì chạy vội còn kèm theo tiếng thở dốc, khuôn mặt mỹ diễm đỏ ửng, dáng người lả lướt, vì hô hấp dồn dập mà phập phồng không ngừng.
Lục Dữ trầm mặc nhìn Thịnh Ngọc Châu chạy tới trước mặt mình, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt tới dáng người, không biết nên đặt tầm mắt của mình vào đâu mới tốt, cuối cùng đành nhìn chăm chú vào cái cuốc trong tay Thịnh Ngọc Châu.
Kéo theo cái cuốc nặng như vậy, không sợ mệt à?“Sao cô còn cầm theo nó thế?” Nếu anh nhớ không lầm, cuốc là nông cụ của thôn, là tài sản chung, không thể đánh mất.
Với hiểu biết của Lục Dữ về Thịnh Ngọc Châu, cô hay vứt đồ bừa bãi như vậy, nếu tìm không thấy thứ này, khả năng còn không biết sẽ khóc thế nào đâu.
“Hả?” Lúc này Thịnh Ngọc Châu mới chuyển sự chú ý tới đồ vật trong tay mình, đúng là không ổn thật, vậy mà cô lại quên mất mình đang cầm theo cuốc, khó trách vừa rồi lại mệt như thế.
“Còn không phải vì anh chạy quá nhanh sao?” Thịnh Ngọc Châu được một tấc lại muốn lấn một thước, trách lại Lục Dữ.
Cô dám to gan như vậy, là vì biết Lục Dữ trước mắt sẽ không bắt nạt mình.
Lục Dữ trầm mặc, nhớ tới lời Triệu Mộc nói hôm qua, tay lén lút nắm chặt thành nắm đấm, cố nén tâm tư, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, không biết nên nói gì.
Anh mím môi, khuôn mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng nếu quan sát cẩn thận, có thể sẽ nhìn ra được chút căng thẳng giấu sau đôi mắt.
Thịnh Ngọc Châu không quá tinh ý, không nhìn ra được, cô còn có vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi đây.
Đầu tiên, vấn đề quan trọng nhất, vô cùng vô cùng quan trọng, vấn đề liên quan đến tiếp theo cô nên đối mặt với Lục Dữ thế nào.
“Lục Dữ, có phải anh thích Giang Quả Nhi không?” Dung nhan xinh đẹp tới cực điểm của Thịnh Ngọc Châu trở nên nghiêm túc, bình tĩnh hỏi Lục Dữ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
Khi nghe thấy câu hỏi này của Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ sửng sốt.
Thịnh Ngọc Châu cho rằng sắc mặt này của anh là vì mình đã đoán trúng, cô hơi nhíu mi, được rồi, không cần hỏi chuyện khác nữa.
Trong tầm mắt của Lục Dữ, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia lập tức trở nên lạnh lùng, quanh người cũng dâng lên hơn thở lạnh nhạt và kháng cự.
Thấy Thịnh Ngọc Châu quay người rời đi, đồng tử trong mắt Lục Dữ hơi co lại, tay nhanh hơn não, đã bắt lấy cánh tay của Thịnh Ngọc Châu.
Anh túm chặt lấy cô, sợ mình chậm một chút, nắm nhẹ một chút, đóa hoa phú quý nhân gian này sẽ không bao giờ nở rộ trước mặt mình nữa.
“Không phải thế.
” Lục Dữ mím môi, yết hầu khô khốc nghẹn ra một câu, sao anh có thể thích loại con gái độc ác như vậy.
Lời này khác gì đang vũ nhục anh.
Chỉ là, anh càng lo Thịnh Ngọc Châu sẽ hiểu lầm, sẽ vì thế mà rời xa anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...