Thập Niên 70 Mối Tình Đầu Pháo Hôi Thức Tỉnh Rồi
"Khụ khụ.
" Diệp Minh Ngọc vội vàng kéo tay Hồ Tuấn Khanh ra.
Hồ Tuấn Khanh cau mày, khó chịu buông đũa xuống, nói nhỏ: "Chỉ có gia đình cô là quy củ, ở nhà mẹ tôi chưa bao giờ bắt anh phải đợi bà.
"
"Bà nội đã lớn tuổi rồi, bà lớn lên trong thời đại như vậy, anh hãy nhường nhịn bà một chút.
" Diệp Minh Ngọc nhỏ giọng an ủi Hồ Tuấn Khanh.
Nhưng dù giọng nói có nhỏ đến mấy thì những người cùng ăn trên một bàn cũng đều có thể nghe thấy.
Lưu Trân cong môi cười một cách khó hiểu, Diệp Thư Quốc có chút tức giận nhưng vì nể mặt Diệp Minh Ngọc nên cũng không nói gì.
"Rầm.
" nhất thanh, chén trà trong tay Diệp Thiển Hâm đột nhiên bị hất tung ra, may mà cô kịp thời đỡ lấy nên không bị đổ hết ra ngoài.
"Sao lại bất cẩn thế.
" Lưu Trân ngồi bên cạnh vội vàng lấy giẻ lau nước.
Diệp Thiển Hâm lấy khăn tay cũng lau hai lần: "Chạy cả buổi chiều, đói đến tay run mới không cầm chắc, vốn định không đợi bà nội ăn trước nhưng em nghĩ con người không thể như con vật, thấy đồ ăn thì mặc kệ mọi thứ nhét vào bụng, chẳng có phép tắc gì cả, cho nên, nghĩ là cứ uống tạm một ngụm trà trước đã.
"
"Phụt! "
Lời này đúng là nói Hồ Tuấn Khanh giống như con vật, Lưu Trân không nhịn được bật cười: "Ha ha ha! Minh Ngọc nói đúng lắm, Hâm Hâm đúng là biết ăn nói, ví von hay thật.
"
Diệp Thư Quốc cũng bật cười, chỉ là cố nhịn để không cười thành tiếng.
Thấy sắc mặt Hồ Tuấn Khanh thay đổi, Diệp Thư Quốc vội vàng bước tới đỡ Tống Phượng Chi vừa mới bước vào cửa: "Bà nội, hôm nay cả nhà tụ họp, sao giờ này bà mới đến vậy.
"
"Bà mừng vì công việc của Hâm Hâm đã ổn định, đi chọn một bình rượu Phần của ông nội cháu mang tới.
" Tống Phượng Chi ngồi xuống, đánh giá sắc mặt của những người khác trên bàn ăn.
"Hơn nữa, Minh Ngọc đi công tác ba tháng, hai vợ chồng nó cũng đã lâu không đến đây, hiếm hoi tụ họp thì uống mừng một chút.
"
Hồ Tuấn Khanh thích uống rượu, đặc biệt là khi thấy loại rượu Phần có số năm chất lượng tốt này, hắn ta quên hết những điều không vui vừa rồi, chủ động đứng dậy rót rượu cho mọi người.
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, Diệp Minh Ngọc giúp dọn dẹp bàn ăn xong mới cùng Hồ Tuấn Khanh rời đi.
Cửa lớn vừa đóng lại, khóe miệng Hồ Tuấn Khanh đã cụp xuống, liếc Diệp Minh Ngọc: "Biết nhà cô trước đây rất lợi hại nhưng bây giờ là thời đại mới, sau này còn giữ nhiều phép tắc như vậy, tôi sẽ không đến nữa.
"
Hồ Tuấn Khanh là con trai một, ở nhà được hưởng đãi ngộ như thái tử, cho nên mỗi lần đi theo Diệp Minh Ngọc về nhà mẹ đẻ, hễ gặp phải chuyện gì không vừa ý là lại lầu bà lầu bàu không ngớt.
Diệp Minh Ngọc bĩu môi: "Chỉ là để cho anh lúc ăn cơm chờ bà nội một chút thôi mà? Đây có coi là phép tắc gì không, chỉ là phép lịch sự và sự tôn trọng cơ bản thôi.
"
"Nhà tôi thì đói là ăn thôi, đợi chờ cái gì, hơn nữa bình thường đều là mẹ tôi đợi tôi, còn cái rượu kia nữa, nhiều người như vậy mà chỉ lấy ra có một bình, nhà các người không phải đại gia sao, uống rượu còn keo kiệt thế.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...