“Anh ăn ít một chút đi, đừng ăn no quá.
”“Là do đồ ăn hôm nay nấu ngon, còn ngon hơn nhiều so với đồ ăn ở căn tin, không kìm được nên ăn thêm một chút.
Em nhìn xem, hai đứa nhỏ này cũng vậy, ngày thường chúng không ăn nhiều như vậy đâu.
”Đại Bảo và Nhị Bảo đang vui vẻ ăn những món mà đến Tết mấy nhóc cũng chưa được ăn thì đột nhiên bị cha nhắc đến.
Hai đứa nhóc bối rối nhìn anh, trên mặt vẫn còn dính mấy hạt cơm.
“Hai đứa ăn tiếp đi, nhưng mà nếu cảm thấy bụng no rồi thì đừng ăn nữa, sau này vẫn còn được ăn tiếp mà, ăn no quá cũng không tốt đâu.
”Hai đứa nhỏ nghe cô nói xong cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Giang Uyển thấy vậy thì cười, nhìn anh và ba đứa nhỏ đều thích cơm cô làm thì cảm thấy rất vui vẻ, thực ra cô nấu ăn cũng bình thường, chỉ là lúc nấu cô sẵng sàng cho thêm mỡ, thơm phức như vậy sao mà không ngon cho được.
Người thời giờ nấu ăn cho thêm một tí mỡ cũng đắn đo, xào đồ ăn xong cũng không khác luộc là bao, lương thực bây giờ cũng không phong phú.
Đời trước muốn ăn kiểu gì mà chẳng có, đồ ăn cô làm mặc dù không thể so sánh với các đầu bếp bên ngoài, nhưng mà để so với đồ ăn trong căn tin thì dư sức.
….
Ăn trưa xong, anh đi lên giường ngủ trưa, Đại Bảo và Nhị Bảo thì chạy sang nhà hàng xóm rủ hai anh trai nhà họ Trương ra ngoài chơi.
Giang Uyển thấy Tam Bảo đã ngủ ngon lên giường, từ nhỏ tới giờ cô không có thói quen ngủ trưa.
Đang lúc rảnh rỗi, Giang Uyển dứt khoát lấy mớ vải vụn vừa mua lúc sáng ra ngồi trong phòng khách, bắt đầu làm giày cho mấy đứa trẻ.
Cô vừa hỏi thăm qua rồi, giày thành phẩm của người lớn trong hợp tác xã Cung Tiêu có sẵn, nếu mua thì sẽ rẻ hơn so với tự làm nên cô không tính làm giày lớn cho anh.
Với cả trong bộ đội cũng sẽ phát quân trang, anh cũng không thiếu giày, làm trước hai đôi cho bọn trẻ đã.
Giày cho trẻ con ở hợp tác xã Cung Tiêu cũng có, nhưng mà vừa thô vừa cứng, lại rất đắt, mua về cũng sẽ không yên tâm, thôi thà để cô tự làm.
Trước tiên cô lấy một ít quần áo cũ không thể mặc được nữa, xé ra thành mảnh nhỏ, lại lấy thêm mấy miếng vải vụn đã mua ở hợp tác xã Cung Tiêu, chừng này chắc sẽ làm được mỗi đứa trẻ hai đôi giày rồi.
Cô cũng tìm hiểu rồi, giày của bọn trẻ đang đi giờ đang được chắp vá hết lớp này đến lớp khác, đi cũng không thoải mái lại còn dễ bị hư.
Đợi xé vải đủ rồi, Giang Uyển vào bếp đun một nồi bột nhão, cầm thêm một chiếc ghế và mang tất cả ra sân ngồi.
Cô lấy từng miếng vải ra trải trên một tấm ván cho phẳng, sau đó quét một lớp hồ lên, lại trải thêm một tấm vải, cứ thế từng lớp từng lớp tới khi đủ độ dày thì trực tiếp phơi chúng dưới ánh mặt trời.
Cố Trung Quốc ngủ trưa tỉnh dậy, thấy Tam Bảo bên cạnh còn đang ngáy o o thì nhẹ nhàng rời giường, không muốn đánh thức con gái.
Giang Uyển nghe thấy trong nhà có tiếng động thì biết là có người tỉnh rồi, lập tức cao giọng hét lớn: “Cố Trung Quốc, anh mau gọi Tam Bảo dậy.
”Người đàn ông mặc dù có chút bối rối nhưng vẫn nghe lời cô, quay lại gọi Tam Bảo dậy.
Tam Bảo đang ngủ ngon bị đánh thức, ấm ức khóc ré lên, dọa Cố Trung Quốc nhảy dựng.
Giang Uyển nghe thấy tiếng khóc thì vội vàng chạy vào xem, vừa vào liền thấy người đàn ông đang vụng về bế Tam Bảo, đứng ngẩn người, bối rối không biết nên làm gì, hiển nhiên là lần đầu gặp phải trường hợp này.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...