Nhóm dịch: Thất Liên HoaSong tính cách Hạ Diễm cũng không ngạo nghễ, Tô Đình xuyên tới hai ngày, lại không chấp nhận hiện thức, mỗi ngày làm gì cũng không có hứng thú, ăn uống no đủ chỉ muốn nằm trên giường, đánh một giấc mộng đẹp trở về.Nói ra thật xấu hổ, một ngày ba bữa của bọn họ hai ngày nay, đều là Hạ Diễm đi căn tin lấy về.Không thể sa đọa xuống như thế.Tô Đình lên tinh thần, theo Hạ Diễm ngồi vào trước bàn cơm.Nơi quân Hạ Đông Xuyên đóng quân gọi là đảo Bình Xuyên, nếu là đảo nhỏ, chắc hải sản không ít, cung cấp cũng dư dả, đa số loại cá cũng không cần phiếu, cho nên căn tin viện Gia Chúc cung cấp món ăn mặn nhiều nhất là hải sản.Trưa hôm trước ăn hàu chiên trứng, hôm qua thì thịt kho tàu với tôm, hôm nay là cá hấp bảo.Món ăn không tệ, tay nghề đầu bếp tốt, chỉ là cơm khó nuốt.Trước khi xuyên qua Tô Đình đọc không ít văn niên đại, bên trong đều nói gạo nhỏ là đồ tốt, bột ngô cao lương là lương thực phụ, miễn cưỡng lắp đầy bụng.Bởi vậy biết được đảo Bình Xuyên nằm ở tỉnh Phúc Kiến, lấy gạo làm nguồn cung ứng lương thực chính, trong lòng Tô Đình sinh ra chút may mắn, cô là đảng cơm tẻ bất khuất.Nhưng rất nhanh, phần may mắn này biến thành tuyệt vọng.Gạo căn tin cung ứng, nó ngượng cổ!Thật là muốn xuyên lại.Nằm lại khẳng định cũng không thể xuyên về.
Tô Đình, người đã nằm trong phòng hai ngày, đã nhận ra sự thật này.
Cô cũng không thể làm những việc cực đoan như đeo bám, tuyệt thực, treo cổ tự tử, một là cô sợ đau, hai là cô nghĩ rằng mình sống chưa đủ lâu.Không biết sau khi tự tử cô có được xuyên về hay không, hay là lại chết thẳng cẳng.Chết không tử tế chi bằng tiếp tục sống, cho dù cô sống ở thập niên 70, cho dù cái kết của nguyên thân không tốt.
Vào những năm 1970, mặc dù điều kiện khó khăn nhưng cô gả vào một gia đình không tệ, Hạ Đông Xuyên là tiểu đoàn trưởng, lương và phụ cấp hàng tháng cộng lại lên tới hơn 100 đồng.
Ở thời đại này, anh thuộc nhóm thu nhập cao.Từ nguyên tác mà nói, Hạ Đông Xuyên mặc dù không thích nguyên thân, nhưng anh khi còn sống cũng không bạc đãi cô ở phương diện sinh hoạt, cấp sinh hoạt phí thực sự sung túc.Hơn nữa, nơi Hạ Đông Xuyên nhập ngũ là đảo phía nam, cái khác không dám nói, hải sản thì không thiếu.
Cơm tuy hơi thô nhưng cũng không phải là không ăn được, dù sao nguyên thân ăn bao nhiêu năm rồi cũng không sao, từ từ làm quen thôi.
Phải chịu đựng sống qua ngày cũng chỉ có vài năm.Năm nay là năm 1974, ba năm sau, đại hội thể thao kết thúc, sau đó tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học, cải cách mở cửa, nguồn cung ngũ cốc, dầu, gạo và mì sẽ được cung cấp mở dần dần cho đến khi các loại phiếu lần lượt bị hủy bỏ.Vào những năm 1980, cô hẳn có thể sống một cuộc sống dễ chịu.Trong tiểu thuyết, nguyên thân cũng sống rất tốt nhiều năm.
Sau khi Hạ Đông Xuyên qua đời, cô và Hạ Diễm được hai trưởng lão của nhà học Hạ đón về thủ đô, và ba Hạ đã tìm cho cô một công việc văn phòng trong một nhà máy quốc doanh.Mặc dù năng lực của nguyên thân trung bình, nhưng công việc của thời đại này là bát cơm sắt, vì vậy sau khi ba Hạ qua đời, công việc của nguyên thân vẫn ổn định.
Cô cũng may mắn, đơn vị không những vượt qua làn sóng phá sản quá hạn mà còn phát triển ngày càng tốt, phúc lợi cho người lao động ngày càng hoàn thiện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...