Nhóm dịch: Thất Liên HoaBởi vậy, mấy ngày hôm trước thừa dịp Hạ Đông Xuyên còn chưa trở về, Tô Đình đã chuyển đồ đạc của anh từ phòng ngủ chính sang phòng ngủ thứ hai rồi.
Chọn vào lúc anh chưa trở về làm việc này, chủ yếu là do Tô Đình sợ phức tạp, tuy rằng căn cứ theo một phần trí nhớ nguyên thân để lại, anh cũng không muốn chạy tới chạy lui giữa hai căn phòng ngủ, nhưng nửa tháng qua đi ai biết anh nghĩ như thế nào.
Nếu Hạ Đông Xuyên thật sự không muốn ngủ với cô, sau khi trở về biết chuyện này, sẽ phải biết ơn cô khéo hiểu lòng người?Tô Đình ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa phòng ngủ chính.
Nghe lời nói của cô xong, nếp nhăn giữa lông mày của anh dần dần sâu hơn.
Cô yên lặng đứng sóng đôi với anh.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông thu hồi tầm mắt, giọng nói nhàn nhạt nói câu "Tôi biết rồi" xong, liền rời khỏi phòng ngủ chính quẹo vào phòng bên cạnh.
Vừa mới chạy vào sân tòa nhà số 66, Hạ Diễm đã bị Vương Lệ Hà gọi lại hỏi: “Tiểu Diễm, ba cháu đã quay về, cháu có vui không?”“Rất vui ạ.
”Cũng vì có vài người nói rằng ba của cậu nhóc đã trở về, cậu nhóc mới vội vàng chạy thẳng về, sau đó cũng không trả lời gì nhiều thêm, chạy về, hô lớn: “Ba.
”Vừa dứt lời, cậu nhóc liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi quần quân phục bước ra từ trong phòng tắm.
Hạ Diễm cảm thấy nhìn anh khá là quen mắt, nhưng lại vẫn không dám nhận, trước lúc ba của cậu nhóc rời đi cũng không có nhiều râu như vậy, bước chân cũng dần trở nên do dự, mãi cho đến lúc anh hỏi: “Tan học?”Hạ Diễm quen với giọng nói của Hạ Đông Xuyên hơn so với diện mạo của anh, chủ yếu là vì sau khi cậu được sinh ra vẫn luôn sống cùng ông bà nội ở Thủ Đô, quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc có thể được gặp mặt ba một lần, nửa tháng sau khi lên đảo là khoảng thời gian mà hai ba con bọn họ ở chung với nhau lâu nhất.
Nhưng dù ở xa nhau vẫn thường xuyên gọi điện thoại, gần như một tuần có thể gọi một lần.
Sau khi Hạ Diễm nhìn thấy Hạ Đông Xuyên cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, hoàn toàn là bởi vì đã trò chuyện nhiều, nếu không dù là ba con ruột đi chăng nữa, một hai năm, ba bốn năm không gặp cũng sẽ cảm thấy xa lạ.
Bởi vậy, sau khi nghe được giọng nói của ba, Hạ Diễm cơ bản có thể xác định được người trước mắt chính là ba mình, buột miệng thốt ra hỏi “Ba, sao ba lại biến thành như vậy?”Bước chân của Hạ Đông Xuyên hướng về phía con trai bỗng chững lại, hỏi “Ba biến thành cái gì?”Hạ Diễm nhíu nhíu cái mũi rồi nói “Biến già đi, cũng biến xấu hơn nữa.
” Cậu nhóc tương đối thích ba đẹp trai của trước kia.
Sau khi gấp xong đống quần áo vừa phơi khô, Tô Đình vừa đi từ phòng ngủ chính ra thì “Phụt” cười ra tiếng, cũng vào lúc này ánh mắt đen kịp của Hạ Đông Xuyên đảo tới, cô nhanh chóng thu lại nụ cười, cũng làm ra động tác kéo khóa miệng.
Hạ Đông Xuyên “! ” anh đã thấy được rồi đấy.
Buổi tối ăn ở căn tin.
Lúc biết được chuyện này, Hạ Đông Xuyên mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn Tô Đình một cái.
Tuy rằng anh chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Tô Đình lại nhạy bén phát hiện được ánh mắt của anh, lúc ấy cô chỉ muốn hỏi một câu “Anh có ý kiến”, chỉ là lời nói đã đến bên miệng lại cảm thấy hỏi như vậy có vẻ quá giương cung bạt kiếm, bất lợi cho việc sống chung hòa thuận của họ về sau, đành nuốt ngược lời vào trong bụng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...