Nhóm dịch: Thất Liên HoaỞ bên ngoài viện gia đình có khá nhiều đơn vị, nhưng hầu hết đều rất nhỏ, chẳng hạn như hợp tác xã cung ứng trạm lương thực, trạm rau, cửa hàng bán thịt, v.
v.
, ba hoặc năm người có thể hình thành một gánh hát.
Địa điểm có nhiều thợ dệt hơn một chút trên đảo là trường tiểu học quân sự, nhưng đó cũng là đèn nhà ai nhà nấy sáng, hiện tại trong lỗ đều có người, hơn nữa trình độ học vấn của nguyên thân lại không xuất sắc, thời gian vào quân ngũ lại ngắn, căn bản không đến lượt cô.
Tô Đình càng nghe càng tuyệt vọng.
Thật ra cô cũng không nhiệt tình với công việc đến thế, nếu không phải vì xuyên không thì cô đã gửi đơn xin nghỉ việc, chờ đợi trở thành một freelancer rồi.
Nhưng ai bảo cô đã xuyên không cơ chứ.
Mặc dù lương của Hạ Đông Xuyên cao, nuôi cả gia đình cũng không thành vấn đề, nhưng công việc chính là tự tin chống đỡ eo, những người đưa tay ra xin tiền luôn lép vế trước những người kiếm được tiền, huống hồ là một cặp vợ chồng plastic như cô và Hạ Đông Xuyên.
Có điều trong tiểu thuyết, Hạ Đông Xuyên dường như đối xử với nguyên thân rất tốt, mặc dù anh không ngủ với cô cũng không yêu cô, nhưng khi anh còn sống chưa tiền sinh hoạt chưa bao giờ ít, là một phiên bản đúng nghĩa của “người chồng giàu có còn không thích về nhà.
”Nếu nghĩ theo cách này, làm một con sâu gạo cũng được phết?Mặc dù rất muốn nằm yên, nhưng Tô Đình lại không có cách nào để hoàn toàn nằm xuống, người như cô, khi sống yên ổn luôn nghĩ đến lúc nguy nan, bất cứ việc gì cũng thích cho mình một con đường lui.
Nhưng những công việc trên đảo hiển nhiên không hề có hy vọng gì, cô chỉ có thể tìm cách khác.
Trong lòng Tô Đình tính toán năng lực của bản thân.
Cô thực sự biết rất nhiều thứ, hồi bé cô từng học đàn piano, múa ba lê, nhưng đều không kiên trì tập luyện đến cùng, thứ duy nhất cô kiên trì luyện tập hơn mười năm đó chính là vẽ tranh.
Ngành cô học ở đại học cũng là mỹ thuật, nhưng sau này do gia đình xảy ra biến cố, cuộc sống ép buộc, trời xui đất khiến cô lại vào ngành quảng cáo, việc vẽ tranh cũng bị gác lại.
Vẽ tranh việc này, dừng hai ba ngày thì còn ổn, hai ba tuần đã cảm thấy ngượng tay rõ ràng, mà cô đã không vẽ hơn hai ba năm rồi.
Lại thêm khi đó cô đã không còn tâm tình như lúc mới lên đại học, vẽ ra cái gì nhìn thế nào cũng thấy không đúng lắm.
Sau khi phát hiện bản thân không thể trở lại được nữa, tâm trạng của Tô Đình sa sút một lúc, nhưng cô không từ bỏ hoàn toàn, sau khi lấy lại tinh thần cô mở ra một tài khoản trên mạng để vẽ.
Mới bắt đầu vẽ hơi hỗn tạp, chủ yếu là làm cho bản thân vui vẻ, dần dần có người hâm mộ yêu cầu cô vẽ hình chân dung của thần tượng, cô thử nhận một ít bản thảo kinh doanh, về sau cô bắt đầu vẽ truyện tranh để ghi lại cuộc sống của mình.
Nhưng vì công việc quá bận, một tháng cô không thể cập nhật nổi hai lần, cho nên mấy năm đầu truyện tranh của cô vẫn luôn không nổi tiếng, còn không kiếm được nhiều tiền bằng nhận bản thảo kinh doanh.
Mãi đến năm ngoái một tài khoản chữ V lớn đã đăng lại truyện tranh của cô, liên hệ nó với các sự kiện nóng vào thời điểm đó, cô mới trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nghênh đón lần lần xuất bản đầu tiên.
Căn nhà cô mua trước khi xuyên không là dùng khoản tiền nhuận bút đầu tiên để mua.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...