Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tới tận bây giờ, chưa bao giờ cô được xem cả.
Minh Mỹ sát khe cửa, hai đứa nhỏ không nhịn được, cái đầu nhỏ ngó ra bên ngoài.
Đang xem, Minh Mỹ "ừm" một tiếng hít vào, Chu Lý Thị ngồi ở trước cửa Tô gia, hai chân không ngừng đạp trên mặt đất, cánh tay thì vỗ lên đùi, lại còn khóc lóc.
Tiếng khóc như tiếng ma quỷ khóc giữa đêm vậy.
Minh Mỹ: "Thật kích động."
Cô vừa dứt lời, liền nhìn thấy một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh, đương nhiên không phải Hổ Đầu nhà cô, mà là một bé trai tầm mười mấy tuổi chạy từ trong phòng ra, lao ra trong chớp mắt đá lên lưng của Chu Lý Thị.
Minh Mỹ không nhịn được, lại "ừm" một tiếng.
Đứa nhỏ kêu lên: "Ai cho bà bắt nạt mẹ tôi? Ai cho bà bắt nạt mẹ tôi hả?"
Bắt đầu đánh lên người bà, tuy Chu Lý thị bị đạp một phát nhưng vẫn là người trưởng thành, tát một cái sang: "Mày là đồ súc sinh đi trộm đồ."
Đứa nhỏ này chính là cháu trai trưởng của Tô gia, tên Tô Kim, năm nay chín tuổi.
Cậu bị đánh trúng, khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, âm u nhìn chằm chằm Lý Thị, nói: "Tú bà khốn nạn này, chết tiệt, bà dám đánh tôi à?"
"Tao đánh mày thì sao, tao đánh chết mày." Chu Lý Thị lại giơ tay, nhưng đúng lúc này, tay của bà bị người khác bắt lấy, quay đầu đi, hóa ra là Bạch Phấn Đấu.
Bạch Phấn Đấu quát lớn: "Bà Chu, bà đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn bắt cháu, đánh con? Có ai làm thế không? Bà cũng bắt nạt người khác quá rồi đấy."
Chu Lý Thị nghẹn lại, giơ móng vuốt lên, nhanh chóng cào vào mặt Bạch Phấn Đấu "Đây có chuyện của anh à, anh cái loại ế chỏng ế chơ, còn muốn làm loạn với quả phụ."
"Bà đáng chết..."
"Bà muốn hủy đi sự trong sạch của tôi à..."
Hiện trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn, một mình Chu Lý Thị không địch lại được nhiều người, con dâu bà cũng nhanh chóng chạy ra ngoài "Mấy người trộm đồ còn bắt nạt người khác, không được đánh mẹ chồng tôi." Nhanh chóng gia nhập vào cuộc chiến.
"Bà dám bắt nạt anh trai tôi..." Ngân Lai Đồng xông ra gia nhập cuộc chiến.
Chu Lý Thị bắt lấy Kim Lai Phiến.
Ngân Lai Đồng lại cắn tay Chu Lý Thị.
Bạch Phấn Đấu túm tóc Chu Lý Thị kéo về phía sau, Chu Lý Thị giơ tay đánh mặt Bạch Phấn Đấu.
Vương Hương Tú túm tóc con dâu Khương Lô của Chu Lý Thị đánh thành một đoàn.
Minh Mỹ trợn mắt há miệng ngước nhìn.
Cô không tốn tiền cũng có thể được xem biểu diễn sao?
Trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy mình gả đến đây quá đáng giá, ở nhà mẹ đẻ sinh họat hai mươi năm nay, cô chưa từng nhìn thấy chuyện này, mấy người này dám ra tay quá.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mẹ chồng cô khi cô vừa mới tới đây ngày đầu tiên đã giới thiệu hết cho cô biết mọi người trong viện.
Quả nhiên, có thể được người trọng sinh nhớ kĩ đều không phải người bình thường.
Minh Mỹ khiếp sợ: "Ôi trời đất ơi..."
Hổ Đầu nhe răng, hai tai nhỏ bé giữ cửa phòng, tư thế chỉ cần có người tiến đến sẽ đóng cửa.
Tiểu Yến Tử bịt mắt lại, nhưng ngón tay út lại hơi hé ra nhìn trộm, cái miệng nhỏ: "ha ha ha..." than thở, giống như đang phối nhạc.
Nhìn qua lại mấy người, mỗi người một vẻ, Minh Mỹ chuyên nghiệp bình, đánh như bình thường, không hề có kỹ xảo nhưng vô cùng dũng mãnh.
Đương nhiên là dũng mãnh rồi, ngoại trừ hai nhà bọn họ, toàn bộ đại viện đều tới để hóng chuyện hết.
Mọi người cũng không dám tiến lên nhúng tay vào.
Nhưng, Minh Mỹ vừa mới nói như vậy, liền nghe thấy có tiếng người hét lớn: "Mấy người đang làm cái gì vậy?"
Minh Mỹ nhìn theo hướng âm thanh phát ra, nhìn thấy một bác gái cao lớn hùng dũng bước tới.
Minh Mỹ chấn động, không phải chứ? Năm nay ai cũng gầy, muốn tìm được một người mập mạp quá khó khăn.
Bác gái trước mặt này cũng không phải mập mạp cường tráng lắm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...