Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy mọi người cuối cùng cũng chen hết lên xe, Minh Mỹ giơ tay ra hiệu, tài xế nhấn nút đóng cửa xe lại, cuối cùng xe cũng chạy lên phía trước, con đường Minh Mỹ đi đúng lúc xem như tuyến đường nóng, trên đường đi còn đi ngang qua Vương Phủ Tỉnh, con đường này, ngày thường thì còn ổn, nhưng chỉ cần mấy dịp gần lễ tết, nơi này người nhiều như kiến, rậm rạp chằng chịt.
Xe dừng lại từng trạm, số người trên tàu cũng theo đó vơi dần đi, cuối cùng Minh Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng sắp tan làm rồi.
Mùa đông trời tối sớm, Minh Mỹ lại tan làm muộn hơn người bình thường một chút, lúc cô trở về nhà thì trời đã tối đen, vừa mới vào trong sân đã ngửi thấy mùi thức ăn của rất nhiều nhà, tối nay cũng không có mùi cá thơm ngát như tối hôm qua.
Hai đứa trẻ nhà họ Trang cầm băng ghế nhỏ ra ngồi ở cửa, vừa nhìn thấy Minh Mỹ, lập tức vui vẻ kêu lên: “Thím út về rồi!”
Mặc dù nhìn hai đứa nhóc này thật ra không quá thân quen với Minh Mỹ, thậm chí là rất xa lạ, nhưng dù sao chúng nó cũng biết đây là người nhà mình, không giống như hàng xóm.
Vì vậy, khi Minh Mỹ trở về, chúng nó rất phấn khích và hạnh phúc.
Tuy rằng Hổ Đầu đã sáu tuổi, nhưng dù sao vẫn còn là một đứa trẻ, trong nhà không có người lớn, cũng không có cơm tối, các bạn nhỏ khác đều về nhà ăn cơm, trong lòng cậu bé chua xót không biết nên làm gì bây giờ.
Vừa nhìn thấy Minh Mỹ về, đã lập tức chạy tới.
Minh Mỹ vốn đang đi bộ cũng nhanh bước chân như đang chạy chậm, cả gương mặt đỏ bừng, cô vội vàng tiến lên, nói: “Tại sao hai đứa không vào nhà? Ngồi ở cửa làm gì chứ, vào nhà đi.
”
Cô dẫn hai nhóc vào nhà, lúc này mới bật đèn lên.
Trong phòng lập tức sáng lên, Minh Mỹ: “Hai đứa đói bụng rồi đúng không?”
Hổ Đầu có chút ngượng ngùng gật đầu, Tiểu Yến Tử còn nhỏ không hiểu những chuyện kia, trái lại mềm mại nói: “Tiểu Yến Tử đói bụng, trong nhà không có ai, không có cơm.
”
Minh Mỹ: “Được, chờ thím đi nấu cơm.
”
Cô bỏ đồ đạc của mình xuống, mở tủ ra và nói: “Chúng ta ăn gì nhỉ? Để thím xem nào! Làm một món súp mì, được không? Các cháu thấy thế nào?” Nghĩ hôm nay trời lạnh như vậy, chờ mấy người kia trở về khẳng định cũng sẽ muốn húp một chút canh ấm bụng, bèn nghĩ đến súp mì.
Đây là lần đầu tiên Hổ Đầu và Tiểu Yến Tử được người khác trưng cầu ý kiến, hai đứa nhóc nghiêm túc liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Được ạ.
”
Minh Mỹ: “Được rồi, vậy quyết định súp mì nhé, chúng ta cần thêm chút rau xanh, hai đứa có biết đồ ăn trong nhà đặt ở đâu không?”
Hổ Đầu lập tức nói: “Cháu biết, có trong hầm.
”
Minh Mỹ: “Chúng ta đi lấy một ít bắp cải nào.
”
Cô liếc nhìn đồ tồn kho trong nhà, do dự rồi nói: “Cháu nói xem, nếu thím bỏ thêm một quả trứng vào trong súp mì, liệu bà nội của cháu có mắng thím không?”
Hổ Đầu: “!!!”
Tiểu Yến Tử: Ừng ực, nuốt nước bọt.
Minh Mỹ chớp chớp mắt to hỏi hai đứa bé: “Các cháu nghĩ thím có nên bỏ thêm hay không đây?”
Hổ Đầu cũng không nhịn được, nuốt nước miếng một cái, cậu bé cũng thèm ăn, nhưng mà! Cậu bé nhìn thím út, thím út là vì tin tưởng nên mới cái gì cũng hỏi bọn chúng, cậu bé không thể gạt người, gạt người thì không phải là một đứa trẻ ngoan.
Cậu nhóc thì thầm: “! Có.
”
Minh Mỹ: “Cái gì cơ?”
Hổ Đầu: “Bà nội sẽ mắng thím.
”
Trứng gà à, trứng gà bay đi mất rồi.
Minh Mỹ lập tức gục đầu xuống, ngay cả hai bím tóc cũng thiếu đi vài phần sức sống, sâu kín thở dài một tiếng: “Aiz~”
Hổ Đầu cũng làm theo: “Haiz~”
Tiểu Yến Tử không hiểu lắm, giọng sữa cũng học theo: “Haiz~”
Minh Mỹ nhìn Hổ Đầu, lại nhìn Tiểu Yến Tử, suy nghĩ một chút nói: “Hôm nay người trong nhà đều đã đi ra ngoài làm chuyện quan trọng.
”
Hổ Đầu ngẩng đầu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...