Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Quế Hoa quyết định: “Không được, nơi này không chờ chúng ta được đâu, bây giờ chúng ta trở về trước, buổi trưa mẹ sẽ đến chỗ của ông già một chuyến, con đến chỗ thằng cả một chuyến.
Phải nói những người đàn ông trong nhà xin nghỉ phép buổi chiều, chúng ta lại đến đây lần nữa.”
Bà suy nghĩ một lần nữa, nói: “Mẹ sẽ đi tìm Minh Mỹ để mượn xe, chiều nay chúng ta không đi xe buýt nữa, chúng ta đi xe đạp.”
“Được ạ!”
Mẹ chồng nàng dâu bàn tính xong, nhanh chóng về nhà, bọn họ xuống sườn núi này, phải đi về phía trước một đoạn mới có xe buýt.
Hai người đi rất nhanh, thật sự phải nói là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chuyện tốt như vậy, không thường xuyên có đâu!
So với thu hoạch đầy đủ của Triệu Quế Hoa, Minh Mỹ cũng bận rộn cả một buổi sáng, còn có nửa tháng nữa là đến Tết, bây giờ người đi đường cũng cực kỳ nhiều, cả buổi sáng cô đều nói đến cổ họng cũng khàn khàn, một chai nước cũng đã uống hết sạch, giữa trưa, Minh Mỹ thừa dịp thay ca nhanh chóng điăn cơm, chợt nghe ở cổng có người gọi: “Tiểu Minh, Tiểu Minh, có người tìm.”
Minh Mỹ đứng dậy: “Tới đây.”
Cô đường đường là một cô gái xinh đẹp, người giang hồ lại gọi là Tiểu minh,
Cho nên nói, dòng họ vướng người mà.
Minh Mỹ lộc cộc đi tới cửa, nhìn thấy một bà già chính là mẹ chồng của cô đang đi tới đi lui trước cửa bến xe khách, Minh Mỹ nhanh chóng chạy tới, vỗ lên bả vai Triệu Quế Hoa hai cái, lập tức cười tủm tỉm kéo tay bà lại, nói: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Vào ngồi đi ạ.”
Cửa lớn có quá nhiều người đi kẻ lại, không thích hợp nói chuyện.
Triệu Quế Hoa giữ chặt Minh Mỹ, đi sang một bên, nói: “Cho mẹ mượn xe đạp của con một chút, có chuyện tốt.”
Minh Mỹ: “Mượn cái gì mà mượn chứ, người một nhà cả cứ lấy dùng thôi.”
Cô cũng rất đau lòng đó, nhưng vì câu ‘có chuyện tốt’ kia, cô tin tưởng.
Triệu Quế Hoa thấy cô đau lòng nhíu cả hai hàng lông mày lại nhưng vẫn muốn làm bộ hào phóng, cười một tiếng, nói: “Yên tâm đi, khẳng định không để nó bị va đập gì đâu, chờ đến tối là con sẽ biết.
À đúng rồi, con tam làm thì về nhà nha, chăm sóc trong, mọi người đều sẽ về trễ một chút.”
Nói như vậy, Minh Mỹ còn gì không hiểu nữa chứ?
Ánh mắt cô lập tức sáng lấp lánh, dùng sức mà gật đầu: “Yên tâm, giao cho con, không thành vấn đề!”
Triệu Quế Hoa: “...!Đừng đi ra ngoài bán tán bậy bạ.”
Minh Mỹ gật đầu.
Triệu Quế Hoa: “...!Đừng dẫn hai đứa nhóc kia đi gây rắc tối.”
Minh Mỹ lại gật đầu.
Triệu Quế Hoa: “Buổi tối làm đơn giản một chút...”
Minh Mỹ chống nạnh: “Mẹ, mẹ không tin tưởng con được sao! Con thật sự, không có vấn đề gì.”
Triệu Quế Hoa: “...!Được rồi.”
“Người phía trước đi về phía sau một chút, phía sau còn có nhiều không gian trống, đi về phía sau đi ạ.”
“Hành khách lên xe xin đừng nóng vội, chuyến xe cuối cùng mọi người chăm sóc lẫn nhau một chút.”
“Cửa trước lên xe cửa sau xuống xe, lên xe mua vé!”
Minh Mỹ nhìn thấy người trong xe rậm rạp giống như cá đóng trong hộp, lại kêu lên: “Phía sau vẫn còn chỗ rất rộng, mọi người dồn về phía sau đi ạ...”
Những người ở trên xe nhìn đám người rậm rạp vẫn chưa lên được xe ngoài cửa sổ xe, thầm nghĩ, cô nhân viên bán vé xinh đẹp này thật đúng là lừa gạt người mà, phía sau cũng chen chúc như cá đóng hộp thế kia, có còn chỗ trống nào nữa đâu mà.
Chỉ là trong lòng nghĩ như vậy, vẫn là chen về phía sau, cố gắng chen chúc một chút
Không đi dồn về phía sau, thì người bên ngoài cũng không lên xe dược.
Đầu năm nay, người đơn thuần chất phác vẫn còn rất nhiều.
“Chuẩn bị chạy rồi ạ...” Minh Mỹ lại hô mấy tiếng, bưng ấm nước ấm của mình lên, buổi trưa đã thêm nước ấm, bây giờ còn không được bao nhiêu.
Cô lắc lư chút nước bên trong, vặn cốc.
Chuyến tàu cuối cùng, kết thúc công việc!
Minh Mỹ hít sâu một hơi, tiếp tục hô: “Mọi người thông cảm cho nhau một chút nha~”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...