Thập Niên 70 Làm Trà Xanh Ăn Cơm Mềm


"Các nữ đồng chí này, sao ngày nào các cô cũng gây chuyện vậy? Dừng lại đi, các cô có thể yên tĩnh một chút được không?" Anh lớn trong nhóm thanh niên trí thức - Vương Văn hét to.

Lúc anh ấy ở trong sân đã nghe thấy các nữ thanh niên trí thức ầm ĩ trong phòng, không nghĩ tới hai người này còn đuổi đánh ra tận bên ngoài, hoàn toàn không màng thể diện.

Tôn Diễm Mai bị thanh niên trí thức này ngăn lại mới bình tĩnh, thấy rõ người đứng trước mặt là Dương Cảnh Phong, sắc mặt trở nên ngượng ngùng trong nháy mắt, động tác cũng vô cùng hoảng loạn.

Làm sao cô ta có thể làm trò hề trước mặt anh Dương, về sau cô ta còn mặt mũi nào để đối diện với anh ấy nữa chứ?Tôn Diễm Mai tức giận muốn bật khóc.

Cô ta giống như đã biến thành một trái bóng bị xì hơi, không còn tự tin như vừa nãy.

Tất cả đều do con hồ ly tinh Lâm Diệc Y này gây ra.

Tôn Diễm Mai hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Diệc Y, xấu hổ buồn bực chạy vào nhà.

Lâm Diệc Y còn đang thắc mắc vì sao Tôn Diễm Mai lại nghe lời như vậy, Vương Văn vừa mở miệng đã dừng tay ngay lập tức.


Đỉnh đầu liền truyền đến một giọng nam quen thuộc.

“Quậy đủ chưa? Lâm Diệc Y cô còn muốn bày trò gì?Buổi chiều không phải cô mới nói cô không quan tâm đến tôi sao? Vậy hiện tại cô đang làm cái gì? Lạt mềm buộc chặt?” Sắc mặt Dương Cảnh Phong lạnh nhạt, liếc cô một cái.

Lâm Diệc Y buông tay lui về phía sau hai bước: "! "Sao người cô tùy tiện kéo áo lại là anh ta?Khụ, tôi, thật là đen đủi.

“Chạy gấp quá nên không chú ý, nếu quần áo anh dơ nhất định tôi sẽ không kéo áo anh đâu.

”“Đừng tưởng rằng cô làm như vậy sẽ có thể khiến tôi chú ý, cô quả đúng là kẻ không biết xấu hổ, dám tùy tiện lôi kéo các đồng chí nam.

Tôi xin trịnh trọng nhắc lại với cô, Lâm Diệc Y, đừng quấn lấy tôi nữa.

”Cô thật sự chỉ tùy tiện kéo một người để che chắn cô thôi mà.


Với lại cô đâu chỉ kéo một mình anh ta.

Lâm Diệc Y dùng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ nhìn chằm chằm Dương Cảnh Phong, đáy lòng trợn trắng mắt, không muốn anh ta càng nói càng quá đáng hơn: "Anh im đi, tôi cũng đâu muốn quấn lấy anh chứ.

"Lưu Văn Ba vừa kéo lại vạt áo, vừa bỡn cợt: “Lâm Diệc Y, cô định từ bỏ thật đấy hả? Nếu cô thật sự nói được làm được, tôi đây chắc chắn phải lau mắt mà nhìn lại cô.

Nhưng ngàn vạn lần đừng chỉ mạnh miệng nhất thời, quá mấy ngày lại chứng nào tật nấy.

”Chứng nào tật nấy cái đầu anh ấy.

Cái người cà lơ phất phơ tay cầm áo khoác đen lớn, bên trong mặc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp, quần tây đen này chính là anh em thân thiết với nam chính, Lưu Văn Ba.

Mày rậm mắt to lớn lên cũng không tệ nhưng làn da ngăm đen và nụ cười xấu xa khiến người ta hơi chán ghét.

“Anh đừng quá lo lắng, trước đó anh không nghe thấy tôi đã thề với ông trời sao? Tôi thề rằng không hề có chuyện thích với không thích thế thì sao có chuyện từ bỏ với không buông tay đây.

”Nguyên chủ là nhân vật tiểu thuyết trên trang giấy nhưng cô thì không, cô sẽ không sống dựa theo cốt truyện ấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận