"Thật tốt quá, vẫn là cha giỏi nhất.
" Lạc Khả Khả suýt chút nữa còn cho rằng hôm nay coi như ra về trắng tay, không nghĩ tới hữu ánh hoa minh hựu nhất thôn (*).
(*) 柳暗花明又 (Hữu ánh hoa minh hựu nhất thôn): Ý chỉ việc trong lúc đang gặp hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối thoátCha Lạc đưa Lạc Khả Khả rẽ trái rẽ phải, đến dưới một câu cầu đi qua gầm cầu, đi được một lúc lại rẽ vào một nơi hẻo lánh, từ xa có thể nhìn thấy bóng người ẩn hiện ở phía trước.
Quả nhiên chỉ có nhân tài mới có thể vào được chợ đen, nếu cô nhớ không lầm chỗ này trước đây là bãi tha ma, mặc dù sau này những phần mộ đó bị dời đi nhưng mọi người vẫn rất kiêng kị, nếu như không có việc gì ai lại muốn đến chỗ này chứ.
Vì tiền, vì cuộc sống sinh tồn những người có thể vào được nơi này đều là những người tài giỏi.
"Cha, cha thay cái áo khoác ngoài đi, dùng khăn che mặt lại.
" Cho dù hiện tại là nửa đêm, cô vẫn phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Cha Lạc cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng cầm lấy đồ cô đưa làm theo lời cô nói.
Động tác trên tay Lạc Khả Khả cũng dừng lại, cũng che kín bản thân mình, mang theo cái giỏ cùng cha Lạc đi tới chỗ người mặc quần áo đen.
Nhưng mà còn không đợi bọn họ tới gần, đã có một người thanh niên từ chỗ tối chạy ra cản đường bọn họ.
"Hai người có phải đến nhầm chỗ không vậy?""Đi tới, đi tới, đi tới.
" Cha Lạc không trả lời câu hỏi của người kia mà nói thẳng ám hiệu.
Lạc Khả Khả: "! "Thanh niên này nghe xong cha Lạc nói lại mỉm cười vỗ bả vai ông, sau đó nhanh chóng tiến vào bóng đêm, bốn phía lại an tĩnh như trước giống như một màn vừa rồi chưa từng phát sinh.
Cha Lạc thấy con gái còn ngây người, ông cười khẽ ra tiếng: "Hiện tại chợ đen không giống như trước kia, nếu muốn đi vào thì phải phát ra khẩu hiệu, hai ngày trước cha vừa vặn nghe thấy người ta nói qua, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng.
""Sao lại thế ạ? Trước kia không phải không cần ra ám hiệu gì sao?" Không thể trách được vì sao Lạc Khả Khả lại thấy hiếm lạ, trước kia cô rất ít khi đến chợ đen, không nghĩ hiện tại lại cẩn thận nghiêm ngặt như vậy.
Cha Lạc hạ giọng giải thích cho cô: "Việc này con không biết đâu, mấy năm trước chợ đen xảy ra không ít chuyện, bị hồng vệ binh chiếm đoạt mấy lần, việc này lúc đó huyên náo rất hung dữ, mọi người bàng hoàng một thời gian, chợ đen cũng ngừng hoạt động một thời gian dài, năm nay mới từ từ khôi phục lại, đương nhiên mọi người càng phải cẩn thận hơn rồi.
"Hoá ra là vậy.
Tục ngữ nói rất đúng, gan lớn nó chết, nhát gan đói chết, bất kể thời đại nào vẫn sẽ có một đám người liều mạng mà làm giàu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi qua mấy năm nữa chờ tới khi chính sách của quốc gia được mở rộng, nhóm người ở chợ đen này chắc chắn sẽ là những người đầu tiên khởi xưởng buôn bán.
Gạt bỏ những chuyện này ra khỏi đầu, Lạc Khả Khả nói với cha Lạc: "Cha, chúng ta vào xem thôi.
"Cha Lạc không biết con gái muốn vào chợ đen để mua gì, chỉ lo đi theo con gái là tốt rồi.
Cái gọi là chợ đen này thật ra cũng không khác gì cái chợ, mọi người tìm những đồ mình cần mua ở chỗ này, tiến hành trao đổi, nhưng không được gây ồn ào, nếu không sẽ bị xếp vào danh sách đen của chợ, nhưng ở đó cũng có những người đến theo dõi tình hình.
Lạc Khả Khả chú ý đến mọi thứ xung quanh, thấy một vài thanh niên trẻ tuổi đi lại, cô biết những người này đến đây xem xét.
Nếu giao dịch thành công, chợ đen sẽ thu của người bán hai hào phí bảo vệ, những người không giao dịch được sẽ không cần phải thu phí bảo vệ, Lạc Khả Khả cảm thấy như vậy cũng rất có tình người.
Nếu như lo lắng người mua không đáng tin cậy, cũng có thể nhờ người trong chợ đen đứng ra đảm bảo, đảm bảo sẽ không phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
Người có thể tham gia vào chợ đen chắc chắn có chút lai lịch, không phải ai cũng dễ dàng đắc tội.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hiện tại vật tư thiếu hụt, có ai ngốc nghếch muốn đắc tội với người ở chợ đen chứ? Cho nên chợ đen này kể từ khi mở cửa tới nay cũng khá yên bình không có chuyện gì xảy ra.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...