Thập Niên 70 Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng


"Vậy là tốt!" Tổng chỉ huy thở phào: "Những chàng trai này khỏe mạnh đến, cũng phải khỏe mạnh trở về, nếu không tôi làm sao đối mặt với ba mẹ bọn họ được."

"Nhưng.

.

.

Mọi người làm việc đều rất vất vả, tổn thương cơ thể khá nghiêm trọng, vẫn phải chú ý nghỉ ngơi." Lưu Vu thành thật bổ sung.

Nghe vậy, Tổng chỉ huy vừa áy náy vừa bất lực: "Chúng tôi phải làm xong tuyến đường sắt Kim A trước ngày Quốc khánh, thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, vất vả cũng là điều không thể tránh khỏi."

"Thực ra tôi có một ý tưởng."

Lúc cả hai đều im lặng, Tống Vi lặng lẽ giơ tay.

Mắt Tổng chỉ huy sáng lên: "Bác sĩ Tống có ý kiến gì?"


"Hiện tại chắc chắn không thể kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi được, nhưng tạo một phòng vật lý trị liệu, bảo vệ cho các đồng chí tài xế thì có thể thực hiện được."

"Ý gì?" Tổng chỉ huy ngơ ngác.

"Thực ra từ ngày đầu tiên kiểm tra sức khỏe tôi đã có ý tưởng này, khi dữ liệu tăng lên càng củng cố ý tưởng của tôi.

Tổn thương cơ thể ngoài việc bù đắp bằng nghỉ ngơi đầy đủ, còn có thể đạt được mục đích thông qua vật lý trị liệu, thậm chí còn hiệu quả hơn nghỉ ngơi."

"Làm vật lý trị liệu như thế nào?" So với Tổng chỉ huy, Lưu Vu rõ ràng chuyên nghiệp hơn, cậu quan tâm đến dự án cụ thể hơn.

Mặc dù cậu học y năm năm, nhưng nói thật là hình như không có kiến thức nào về vật lý trị liệu, Lưu Vu có một linh cảm không tốt.

"Những gì tôi muốn nói đều có trong bản kế hoạch này, hai người có thể xem."

Tống Vi bình tĩnh rút bản kế hoạch trong tay ra.

Nội dung kế hoạch cũng rất đơn giản, chẳng qua là mở thêm hai phòng chuyên làm châm cứu, đắp thuốc, tắm thuốc, giác hơi, cạo gió, bấm huyệt, massage mà thôi.

Tổng chỉ huy nhìn như bản kế hoạch này như lạc vào trong sương mù, Lưu Vu lại dần cau mày.

Chưa đợi Tổng chỉ huy lên tiếng, Lưu Vu đã lên tiếng trước: "Xin lỗi Tổng chỉ huy, tôi muốn nói chuyện riêng với bác sĩ Tống."

"Ừ.

.

.

Được, hai người nói chuyện, còn tôi.


.

.

Bình nước của tôi hết nước rồi, tôi đi lấy nước."

Là một lãnh đạo am hiểu lòng người, luôn tận tâm tận lực, hiền từ dễ gần, Tổng chỉ huy rất tự giác nhường văn phòng cho bọn họ.

Chẳng mấy chốc, trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lưu Vu nghiêm túc nhìn Tống Vi.

Cậu biểu hiện như vậy, Tống Vi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi thăm dò: "Cậu lo lắng về vấn đề thuốc men và thiết bị à?"

Lưu Vu bất vi sở động, vẫn cau mày.

"Tổng chỉ huy không hiểu những điều này thì thôi, giữa chúng ta không cần phải giấu giếm.

Kế hoạch mà cậu nói, tất cả đều không phải là nội dung của y học lâm sàng."

"Đúng." Tống Vi cũng thừa nhận một cách dứt khoát.


Thấy cô không hề che giấu, Lưu Vu càng thấy đau đầu.

"Cậu có biết bên ngoài đang bãi bỏ y học cổ truyền không? Cậu công khai làm những việc này, bị tố cáo thì sao?"

"Nhưng cậu cũng biết y học cổ truyền không tệ như lời đồn bên ngoài."

"A Vi, chuyện này không phải do chúng ta nói." Lưu Vu cau mày: "Mặc dù chúng ta ở trong vùng sâu vùng xa, nhưng ai dám chắc ở đây sẽ không có ai đến kiểm tra?"

"Mình biết ý của cậu, xảy ra chuyện gì mình sẽ chịu trách nhiệm."

"Chuyện này không phải là vấn đề chịu trách nhiệm hay không, rõ ràng có thể tránh được rắc rối, tại sao phải lao vào? Cho dù không ai tố cáo, cậu cũng không phải là người học y học cổ truyền, cậu lấy đâu ra những kỹ thuật này? Xảy ra vấn đề gì thì sao?"

"Sẽ không có vấn đề gì." Tống Vi cũng chân thành nhìn lại cậu: "Những điều này đều là quyết định của mình sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, nói một cách nghiêm ngặt, nó chỉ có thể được coi là vật lý trị liệu, không phải là y học cổ truyền.

Hiện nay nhiều quốc gia đều có vật lý trị liệu như vậy, chỉ là bọn họ sử dụng tinh dầu, thần dầu, chúng ta sử dụng thảo dược mà thôi, có vấn đề gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận