Thập Niên 70 Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng


"Hahaha! bác sĩ Tống là người giỏi nhất trường chúng ta, đương nhiên là khác rồi.

" Yến Ni tiếp tục chọc cô.


Nói đến cũng trùng hợp, hai y tá này, một người là người Tề Lỗ, một người là người Kim Lăng, nhưng tên đều gần giống nhau, một người tên Tân Ni, một người tên Yến Ni.


Hai người là bạn cùng lớp, lại cùng chọn tuyến ba, có thể nói là chí hướng tương đồng, tình chị em sâu nặng, suốt chặng đường này cũng nhờ có nhau động viên, nếu không cũng không thể kiên trì được.


So với hai người bọn họ, Lưu Vu lại có tâm trạng nặng nề hơn nhiều.


Chưa kể đến chuyện Tống Vi biết lái xe sửa xe, lúc nãy hình như cậu đã nhìn thấy Lục Cửu.


Nghĩ đến đây, cả người Lưu Vu đều u ám.


Lục Cửu, có thể nói là bóng ma tuổi thơ của cậu.



Trong đại viện, có thiên chi kiêu tử thì đương nhiên cũng có người bình thường, tuy ba của Lưu Vu có chức vụ lớn hơn ba của Tống Vi một chút, nhưng so với ba của Lục Cửu thì vẫn nhỏ đến mức không nhìn thấy.


Thêm vào đó, Lưu Vu gầy yếu, thích văn hơn võ, thường xuyên bị đám con trai trêu chọc, mà thủ lĩnh của đám con trai đó lại là Lục Cửu.


Dù Lục Cửu không trực tiếp tham gia, nhưng đàn em của anh bắt nạt cậu, Lưu Vu tự động tính vào đầu Lục Cửu, dù sao thì oan có đầu nợ có chủ mà.


Mặc dù sau khi lên cấp ba, những thiếu gia ngang ngược đó đi lính, sau đó Lưu Vu cũng thi đậu đại học, mọi người mỗi người một nơi, không gặp lại nữa, nhưng bóng ma tâm lý của Lưu Vu vẫn còn, cậu không thích bọn họ.


Ba năm trước, nhà Lục Cửu xảy ra chuyện, Lục Cửu cũng biến mất khỏi cuộc đời, Lưu Vu nghĩ đời này sẽ không gặp lại nữa, ai ngờ lại gặp ở tuyến ba, hơn nữa anh còn làm Đội trưởng đội vận tải hai.


Nhìn bộ dạng kia của anh, phía sau vẫn có rất nhiều đàn em, vẫn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, Lưu Vu có cảm giác như trở về tuổi thơ.


Càng nghĩ càng nặng nề.



Trở về Ban bảo vệ hậu cần, Tân Ni và Yến Ni về ký túc xá trước, Lưu Vu đi cùng Tống Vi trả xe, suốt đường đều im lặng.


Cho đến khi Tống Vi đưa xe đến vị trí quy định, tắt máy xuống xe, hoàn toàn như một người không có chuyện gì, Lưu Vu mới kéo tay cô lại.


"Lúc nãy cậu! cũng nhận ra Lục Cửu rồi đúng không?"

"?"

Tống Vi nhướng mày, chờ cậu nói tiếp.


"Thật không ngờ Lục Cửu lại ở tuyến ba, mình tưởng! "

Trên mặt Lưu Vu tràn đầy phức tạp.


Chuyện của Đại tướng Lục là điều mà bọn họ không ngờ tới, nhưng chuyện này liên quan quá rộng, nghi ngờ quá nhiều, cũng không tiện nhắc lại chuyện cũ, tóm lại là thiên chi kiêu tử Lục Cửu cũng có chút đáng thương, nhưng đáng thương thì đáng thương, cậu cũng không muốn làm việc chung với người này.


"Anh ta không đi tuyến ba thì có thể đi đâu?"

So với sự do dự của Lưu Vu, Tống Vi thẳng thắn hơn nhiều.


"Đại tướng Lục bị oan, chắc chắn sẽ được minh oan, tuy Lục Cửu mất đi quân phục nhưng lòng son sắt vẫn còn, cho nên anh ta đến tuyến ba - nơi bao dung tất cả mọi người để tiếp tục tỏa sáng, trái lại mình thấy lựa chọn này không sai.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận