Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô nhanh chóng nghiền đậu đã hấp chín thành bột, đặt vào lồng hấp, khi một ký bột được hút no nước, Diệp Thanh Thủy dùng tay đo lường được hơn một ký rưỡi.
Cô xé ra nếm thử, lớp bột đường mềm mại, mùi thơm của đậu mê người.
Trọng lượng của bánh bao rất thực tế, còn to hơn nắm tay của người đàn ông.
Diệp Thanh Thủy dùng vải trắng sạch bọc kỹ chúng lại, xếp vào trong giỏ.
Miếng vải bông này là cô mới mua khi kết hôn, trước kia Diệp Thanh Thủy muốn dùng nó làm một chiếc váy đẹp, bây giờ trong đầu Diệp Thanh Thủy chỉ muốn kiếm tiền, cầm nó đựng bánh bao cô cũng không tiếc.
Khi lấy bánh bao Diệp Thanh Thủy cố ý để lại mấy cái làm bữa sáng cho cả nhà, mặc dù bánh bao này dùng các nguyên liệu giản dị mộc mạc, nhưng càng dùng các nguyên liệu đơn giản, càng có thể thử thách bản lĩnh, mùi hương cũng rất thơm.
Diệp Thanh Thủy cẩn thận cưỡi lên chiếc xe kéo tay của Tạ Đình Ngọc, sương sớm làm ướt đôi giày vải của cô, cô cắn chiếc đèn pin duy nhất trong nhà và động tác đạp xe không quá thuần thục.
Hơn một tiếng sau, Diệp Thanh Thủy đến con hẻm ẩn giấu rất sâu gần kề tiệm cơm nhà nước.
Khi cô đạp xe kéo tay đi qua tiệm cơm, cô ngửi thấy mùi thịt thơm ngát của nó, mũi chó của cô còn ngửi ra được mùi hương liệu được dùng trong thịt.
Đó là mùi của bột ngũ vị hương kém chất lượng, Diệp Thanh Thủy hơi khinh thường, nhưng cái bụng rất lâu không thấy mỡ của cô đã bắt đầu rất thèm ăn thịt rồi.
Diệp Thanh Thủy chưa từng có kinh nghiệm bán đồ ở chợ đen, đời trước cô còn là một nhóc nghèo sống trong khe núi, rất kỷ luật và tuân thủ pháp luật, cô vô cùng căm ghét đối với hành động đầu cơ trục lợi này.
Vào lúc này đã tới chợ đen, cô vừa căng thẳng lại vừa run sợ.
Cô thấy bước chân của mọi người đều nhẹ nhàng, người buôn bán đầu cơ trục lợi cũng thỉnh thoảng liếc nhìn ngõ hẻm, mọi thứ đã được thu dọn để có thể dễ dàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Bầu không khí căng thẳng lại thận trọng này, đã lây nhiễm Diệp Thanh Thủy.
Cô đặt bánh bao ở băng ghế sau xe, suy nghĩ rồi bôi than lên trên mặt.
Hành động này của cô, khiến các người buôn bán ồn ào ở bên cạnh bật cười.
“Em gái, cô yên tâm.
Gần đây công an không kiểm tra cái chợ này của chúng ta.”
“Cô bán gì?” Ánh mắt của anh ta rơi vào gói hàng căng phồng của Diệp Thanh Thủy.
Sau khi Diệp Thanh Thủy móc bình nước ra để rửa sạch tay, mới chậm rãi cởi vải bông bọc bánh bao ra.
Người buôn bán kia vốn lo lắng sẽ bị cô tranh giành, bây giờ trái tim đã được đặt xuống.
Anh ta vui tươi hớn hở nói: “Em gái à, nhìn thấy bên kia không, đó chính là một tiệm cơm nhà nước.
Bánh bao của cô làm ra phí rồi, nó còn có thể ăn ngon hơn bánh bao thịt của tiệm cơm nhà nước sao?”
Anh ta bán trứng gà trứng vịt nhà đẻ, nhưng có rất nhiều trứng, khoảng một sọt.
Nhìn giống như cái đuôi “Tách rời xã hội chủ nghĩa “.
Diệp Thanh Thủy không nói gì, cô lấy một cái bánh bao ra, tuy trông nó không có gì nổi bật, nhưng ngửi thấy rất thơm.
Nhưng mùi thơm này không lan tỏa được quá xa, cũng không có nhiều người tới trong ngõ hẻm mua đồ.
Người buôn bán trẻ tuổi kia có lẽ là cả đêm không tìm được ai để nói chuyện, nên nhàm chán muốn chết đi được, anh ta không ngừng lải nhải, không để lại chút tinh thần và sức lực nào để dạy bảo Diệp Thanh Thủy: “Bánh bao này trông rất ngon, nhưng có ích lợi gì chứ, người ta còn có thể thiếu một cái bánh bao để ăn sao? Bánh bao thịt của tiệm cơm nhà nước bên kia có mùi rất thơm, còn sợ không thể bán hết sao.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...