Thập Niên 70 Kiều Thê Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc


Tần Xu xoa xoa bàn tay đang đau, lời chất vấn từ đôi môi đỏ thắm của cô chậm rãi thốt ra.

"Vì một thằng đàn ông bỏ đi mà đi bôi nhọ người lớn trong nhà, đầu cô bị lừa đá à?"
Mẹ cô tái hôn, vì hồi trẻ đẹp nên luôn bị những kẻ xấu bụng bàn tán.

Tần Bảo Châu chỉ là một đứa con cháu, cũng dám nói bậy nói bạ.

Đúng là đáng đánh!
Tần Bảo Châu chỉ tay vào mũi Tần Xu, khuôn mặt dữ tợn méo mó, chửi ầm lên: "Cô đừng có vu khống người khác, anh Xuyên không phải đồ bỏ đi, sau này anh ấy sẽ làm nên chuyện lớn, rõ ràng là cô ghen tị với tôi, đừng có ở đây mà giả vờ thanh cao!"
Tần Xu tiến lên một bước, dùng sức hất tay Tần Bảo Châu ra, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đồ ngu!"
Tần Bảo Châu nghe thấy hai chữ "đồ ngu", mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Cô ta như phát điên lao tới: "Cô mới là đồ ngu!"
Khi Tần Bảo Châu đẩy Tần Xu, thân hình mềm mại của Tần Xu đã nhanh chóng né tránh.


Cô thuận thế nắm lấy cổ tay Tần Bảo Châu, bẻ tay ra sau lưng, rồi dùng sức đẩy người ra.

Cơ thể Tần Bảo Châu ngã về phía trước.
Loạng choạng vài bước, cô ta mới ngã nhào xuống đất một cách thảm hại.

Xấu hổ đến mức sắc mặt Tần Bảo Châu tái mét, cô ta trừng mắt nhìn Tần Xu đầy ác ý.

"Tôi liều mạng với cô!"
Như một con trâu đực, cô ta bò dậy từ dưới đất, một lần nữa lao về phía Tần Xu.
Tần Xu sắc bén nhìn cô ta bằng đôi mắt đào hoa, đôi môi đỏ khẽ mở: "Cô còn tiếp tục làm loạn, tôi sẽ mời tộc trưởng mở từ đường, mời gia pháp."
Mỗi đời tộc trưởng của họ Tần đều do những trưởng lão có đức cao vọng trọng đảm nhiệm, chủ trì mọi việc lớn nhỏ trong tộc.
Một người như Tần Bảo Châu mà bất kính với trưởng lão, lại ra tay với chị em trong tộc, sẽ bị nhốt vào từ đường nhịn đói ba ngày ba đêm.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Bảo Châu tái mét, người run rẩy như cầy sấy, rõ ràng là rất sợ gia pháp.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Xu, căm hận nói: "Cô thật độc ác!"
Tần Bảo Châu cúi xuống phủi bụi trên quần áo, đột nhiên ngẩng đầu lên, mất kiểm soát cảm xúc mà chất vấn Tần Xu: "Trước đó cô nói anh Xuyên thế nào?"
Tần Xu không hiểu, chớp chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ.

Tần Bảo Châu nghiến răng nói: "Cô nói anh ấy không được!"
Thì ra là chuyện này.

Tần Xu giọng điệu chế giễu hỏi: "Cô quên tôi làm nghề gì rồi à?"
"Cô đã ngủ với anh ấy?"
Tần Bảo Châu đột nhiên mở to mắt, giọng nói cao vút chất vấn, giọng điệu lộ ra sự hoảng loạn.
Cô ta nhớ lại kiếp trước, Tần Xu và Dương Vân Xuyên đã sinh bốn đứa con.

Nếu hai người đã ngủ với nhau từ lâu, lỡ như có con thì cô ta phải làm sao!
Tần Xu trợn mắt: "Cô quên tôi biết y học sao? Chỉ cần nhìn mặt là biết anh ta được hay không."
Cô đã bắt mạch cho Dương Vân Xuyên, mạch thận yếu, âm dương đều hư, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, cả đời tuyệt tự.
Rõ ràng là không biết kiềm chế, mới dẫn đến thận hư.
"Cô căn bản là nói bậy! Tôi thấy rõ ràng là cô vẫn còn nhớ thương anh Xuyên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận