Thập Niên 70 Kiều Thê Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc
Không biết vết thương của anh nặng đến mức nào, có còn khả năng cứu sống không.
Hy vọng đừng quá thảm.
Dù sao cũng là một sĩ quan cấp cao, nếu chữa khỏi thì cô có thể dựa dẫm vào anh.
Thân phận của Tạ Lan Chi cũng không đơn giản, anh là con trai của lãnh đạo Tạ ở đại viện Kinh Thị.
Nhà họ Tần có thể kết thông gia với gia đình quyền quý như vậy, không thể dùng hai chữ "trèo cao" để khái quát đơn giản được.
Để tìm hiểu nguyên do, mọi chuyện đều bắt đầu từ ông nội đã qua đời của Tần Xu.
Hơn ba mươi năm trước, Tạ Lân vẫn chỉ là một tiểu binh, toàn thân bị bom đạn làm cho nát bét.
Chính ông nội của Tần Xu đã cõng Tạ Lân đang hấp hối từ chiến trường đầy rẫy chân tay đứt rời xuống và cứu sống anh ta.
Những người thời đó coi trọng tình nghĩa, ơn cứu mạng lớn hơn trời.
Để báo đáp ơn cứu mạng, Tạ Lân đã hứa miệng với ông nội của Tần Xu về chuyện hôn sự của con cháu hai nhà.
Đáng lẽ Tần Xu phải gả vào nhà họ Tạ nhưng Tần Bảo Châu lại đỏ mắt vì ghen tị với cuộc hôn sự này.
Gia đình bác hai đã tự ý quyết định, gửi điện báo cho nhà họ Tạ rằng Tần Bảo Châu sẽ gả đến đó.
Đến khi nhà họ Tần biết thì mọi chuyện đã thành sự đã rồi.
Ngồi trên giường, Tần Xu thầm thở dài.
Không ngờ kiếp này, mọi chuyện đã được sắp xếp lại, mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.
"Cộc cộc"
"Tần Xu, chị có ở đó không?"
Cánh cửa gỗ sơn xanh đã bong tróc nghiêm trọng bị người ta gõ vang.
Giọng nói trong trẻo của cô gái truyền vào trong nhà qua khe cửa.
Tần Xu nhấc mí mắt đang hơi rũ xuống, đôi mắt đen láy như mực nhìn về phía cánh cửa.
Người bên ngoài không đợi trả lời, trực tiếp đẩy cửa xông vào.
"Két!"
Cánh cửa gỗ phát ra tiếng kêu chói tai.
Cô gái xông vào, tóc tết thành hai bím tóc, mặt bôi phấn má không đều, mặc váy hoa rộng thùng thình, thắt lưng màu đỏ lòe loẹt ở eo, đi đôi giày da mũi tròn.
Cách ăn mặc không ra sao, khiến người ta hoa cả mắt.
Người đến chính là Tần Bảo Châu.
Cô ta thấy Tần Xu ngồi trên giường, không vui bĩu môi, nói năng cũng rất ngang ngược.
"Hóa ra chị ở trong nhà, em gọi chị ngoài kia mãi mà chị không trả lời em?"
Tần Xu nhếch môi, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
Giọng nói quyến rũ giống hệt khí chất của cô nhưng lại như thấm nước đá khiến người ta lạnh lẽo.
Tần Bảo Châu nắm lấy bông hoa cài tóc bằng lụa màu hồng nhạt trên bím tóc, khoe khoang nói: "Chị xem, đây là anh Xuyên mua cho em ở cửa hàng huyện, đẹp không?"
Cô ta sờ bông hoa cài tóc xinh đẹp, cười rất đắc ý.
Thấy vẻ quê mùa của Tần Bảo Châu, ban đầu Tần Xu ngạc nhiên, sau đó sắc mặt dần tan ra như tuyết mùa đông, vẻ mặt hẹp hòi và thích thú.
Đều là người sống lại rồi, sao vẫn còn thiển cận như vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...