Nhóm dịch: Thất Liên HoaCó lần anh ta thật sự nhịn không được, bởi vì chuyện gửi tiền cho Miêu Đản, gửi tiền về quê, cô ta nhất quyết không cho gửi, cướp tiền đi, mua quần áo, giày dép không cần thiết cho con bé hai, song lại không thấy cô ta mua bất cứ cái gì cho con bé cả ở nông thôn.
Anh ta hỏi vì sao cô ta lại bất công như vậy, mới đầu cô ta còn không nhận là mình bất công, cuối cùng bị anh ta hỏi cho hết cách, mới nói thật, nói là lúc sinh con gái cả, suýt chút nữa cô ta bị khó sinh, nói rằng con gái cả khắc cô ta, hơn nữa, không phải do cô ta nuôi, nên trong lòng mới không để ý tới con bé.
Nhưng rõ ràng năm đó, lúc còn chưa mang thai con bé hai, cô ta vẫn rất để ý con bé, không thể nào nhìn ra cô ta ghét bỏ con bé khắc cô ta.
Năm ngoái, ba mẹ anh ta gửi thư tới, nói rằng Miêu Đản lớn rồi, bọn họ muốn đưa con bé vào thành phố học, mà Triệu Ngọc Lan nói rằng trong nhà hết chỗ ở, không chịu đón lên, sở dĩ năm nay nhả ra, là vì muốn Miêu Đản lên đây chăm sóc em trai em gái, để cô ta an tâm đi làm.
“Miêu Đản, chờ khai giảng, con có thể đi học giống em gái rồi, để hôm nào ba đưa con đi mua bút chì nhé.
”“Tại sao hai người lại đồng ý cho tôi trở về, có phải là vì thấy tôi lớn rồi, có thể phụ giúp hai người trông con, có thể phụ giúp hai người lau nhà, giặt quần áo không?”Lúc này Miêu Đản mới sáu tuổi, lại ăn nói như bà cụ, cô bé hỏi một câu mà như người lớn hỏi, cô bé nghiêng đầu, nhìn Chu Hướng Bắc.
Cô bé vừa hỏi đã để lộ ra hàm răng lọt gió, cô bé đang ở tuổi thay răng, biểu cảm trên mặt rất ngây thơ chất phác, nhưng đáy mắt lại cất giấu một mảnh cảm xúc âm u.
Chu Hướng Bắc rất kinh ngạc, ngay cả Vương Thúy Phân và Chu Lão Khu bên cạnh cũng không ngờ rằng cháu gái lại hỏi ra một câu như vậy, họ chưa từng nói với cô bé lời ấy.
“Miêu Đản…”Chu Hướng Bắc nửa ngày rồi vẫn không nói nên lời.
“Vì sao năm đó hai người không cần tôi?”Thấy Chu Hướng Bắc khổ sở là Miêu Đản vui vẻ, giọng nói mềm mại của cô bé giống như một con dao nhỏ, chọc thẳng về phía Chu Hướng Bắc.
“Có phải là vì hồi nhỏ Miêu Đản không ngoan? Luôn chọc cho hai người tức giận…”“Miêu Đản, con gái…”Chu Hướng Bắc lấy tay che đi đôi mắt đỏ bừng, anh ta nghe con gái chất vấn mình như vậy, làm một người ba, cuối cùng anh ta không chịu nổi nữa, lấy tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của con gái, khóc nghẹn ngào không thôi.
Chu Vệ Hồng nghe được động tĩnh trong phòng, cầm chong chóng đứng ở cửa, vừa ngẩng đầu, liền đối diện với tầm mắt của Miêu Đản đang được ba con bé ôm vào trong lòng ngực, khóe miệng của đối phương khẽ nhếch, cười với con bé, chong chóng trong tay con bé vô ý bị con bé bóp nát mà con bé cũng không biết, căng thẳng nuốt nước miếng, có chút không dám nhìn cô bé, con bé có hơi sợ.
Đời trước, Triệu Ngọc Lan và Chu Vệ Hồng sợ nhất là khi cô bé cười, nói rằng khi thấy cô bé cười, cả người sẽ không rét mà run.
Chờ Chu Vệ Hồng chớp chớp mắt, lén lút liếc nhìn cô bé lần nữa, mới nhận ra cô bé đã thay đổi thành dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn, giống như vừa rồi con bé bị hoa mắt nhìn lầm.
Triệu Ngọc Lan ở trong phòng, chỉ cách một lớp cửa, nghe tiếng chồng mình là Chu Hướng Bắc đang nghẹn ngào ngoài kia, trên mặt toàn là phức tạp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...