Giờ nghỉ trưa.
Trên sân phơi gạo của đội thứ ba đại đội Đông Phong, một người đàn ông cao ráo dắt trâu, mắt nhìn thẳng đi ngang qua.
Mấy người phụ nữ bưng bát ăn cơm bên tường đàn bà đưa mắt nhìn theo anh: “Ôi, cô nói sao người đàn ông này lại đẹp trai thế nhỉ…”
“Vợ anh Hoàng, lau nước miếng đi, rơi vào trong bát rồi kìa.
”
“Bà già đáng chết nhà cô, cô không chảy nước miếng chắc?”
“Ha ha ha, tôi cũng thích, nhưng vừa nghĩ đến việc anh ta câm điếc lại thôi.
”
“Hừ, làm như anh ta không câm điếc thì sẽ để ý đến cô đấy!”
“Không thể nói như thế, cho dù anh ta không câm điếc thì tôi cũng chê, anh ta là kẻ thù của giai cấp, còn tôi là nông dân trung lưu bần hạ ý thức tốt!”
“Đúng, đúng, đúng, chúng ta không thèm anh ta!”
Tất cả mọi người cười nói vui vẻ một hồi.
Lại có người nhắc: “Ê, biết gì chưa, Tạ Lan Nha đập tường suýt chết đấy!”
Mấy cái đầu nấm giống nhau lập tức tụ tập lại: “Thật sao? Có phải là vì người câm điếc này không?”
“Tám mươi phần trăm! Hôm nay người ở đại đội Hồng Kỳ sẽ đến đón dâu, không biết có xảy ra chuyện gì không, có trò hay để xem rồi!”
“Ôi, các người nói xem, nếu như kết hôn, các người muốn gả cho một người câm điếc nhìn đẹp trai chảy nước miếng, hay là một người đàn ông ăn hàng hoá lương thực nhưng lại có bốn đứa con?”
“Cái này…”
Đám người bối rối, giống như bọn họ phải lựa chọn thật vậy.
***
Nhà thuốc Hải Thị Lan Hâm.
Trong đợt dịch bệnh năm 2020, buổi tối ít người đến, dù sao cũng là cửa hàng nhà mình, Tạ Lan Nha đóng cửa hiệu thuốc sớm, lấy một chiếc nhẫn ra chơi.
Chiếc nhẫn giống bạc nhưng không phải bạc, đen xì.
Nhưng trước khi mất mẹ đã nói đi nói lại, chiếc nhẫn này là bảo vật của tổ tiên, có thể đựng đồ, có thể du lịch khắp nơi trên thế giới, tuyệt đối không được vứt đi.
Nhưng mà thần kỳ ở đâu, đựng được đồ gì mẹ lại không nói được, chỉ nói với cô mấy câu tổ tiên truyền lại kia.
Một chiếc nhẫn có thể đựng được cái gì?
Chẳng lẽ là nhẫn bạc giả làm nhẫn vàng?
Uổng công một dược sĩ tốt nghiệp trường y, không tin vào khoa học như cô lại tin trên đời có kỳ tích như vậy.
Chắc là do cô nhớ mẹ quá rồi.
Tạ Lan Nha tựa người vào quầy đoán mò, còn giơ chiếc nhẫn giống như bạc nhưng không phải bạc này lên soi đèn, lẩm bẩm: “Bảo bối? Đựng, mày đựng cho tao, dùng phép thuật cho tao xem một chút!”
Dứt lời, một cảnh tượng thần kỳ đã xảy ra!
Chỉ thấy chiếc nhẫn lóe lên dưới ngọn đèn, phát ra ánh sáng chói lóa, sau đó, mọi thứ trong hiệu thuốc đều bay về phía Tạ Lan Nha!
Đầu tiên là những loại thuốc thường dùng trên quầy, sau đó là thuốc bôi ngoài ở kệ dưới cùng, sau đó là thuốc uống ở kệ giữa, cuối cùng là toàn bộ tủ thuốc Đông y bay qua…
Sau đó, không có sau đó nữa, ý thức của cô trở nên mơ hồ.
Khi Tạ Lan Nha mở mắt ra lần nữa, cô nhìn thấy một bức tường bằng gạch nung.
Phần trên tường được làm bằng gỗ, trên nóc nhà có một cái giếng trời nhỏ, ánh nắng từ trên chiếu xuống, tro bụi nhảy múa trong chùm sáng kia;
Phần dưới tường dán một bức tranh Tết “Phục vụ nhân dân”, trên tranh có dòng chữ “1975” màu đỏ, bên cạnh còn viết một số chữ nhỏ linh tinh.
1975?!
Tạ Lan Nha “soạt” một cái ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào năm tháng trên bức tranh, trông thấy một cô bé ba bốn tuổi ngồi bên dưới.
Bím tóc của cô bé như sừng dê rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt vì suy dinh dưỡng, phía trên có vài vệt nước mắt, còn đi chân trần.
Cô bé thấy Tạ Lan Nha ngồi dậy, mếu máo gọi: “Chị ơi, Nữu Nữu đói.
”
Nghe xong lời này, Tạ Lan Nha cũng cảm thấy đói.
Đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cảm thấy chóng mặt, cả người không có sức lực.
Mà đúng vào lúc này, rất nhiều rất nhiều ký ức tràn vào trong đầu cô, tất cả đều thuộc về một cô gái khác tên là Tạ Lan Nha.
Cô… xuyên không?!
Tạ Lan Nha hoàn toàn choáng váng.
Cái gì mà du lịch khắp nơi trên thế giới, xuyên về thập niên 70 rồi, mẹ ơi mẹ lừa con!
Làm sao bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...