“Ít nhất phải chờ đến đầu xuân năm sau, trước tiên phải chiếm lấy cơ hội đề tên trong danh sách chờ mua TV màu, sau đó phải chờ thêm một hai năm, chờ TV màu ra đời mới được!”Khương Mạch không đành lòng dội nước lạnh vào mặt cô, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Hơn nữa muốn có được đến tay ít nhất phải có sáu trăm đồng tiền.
Có điều nếu cô có thể bỏ ra được số tiền đó, cũng có thể tự mua ở bên ngoài.
Nhưng mà rất là nguy hiểm, chỉ là nếu để cho cô dùng thì cô có dám dùng không ấy?”Trong nhà có một chiếc TV màu không rõ nguồn gốc, nếu bị người khác cử báo chắc chắn phải ngồi xổm ở nhà giam!“Thôi thì cứ để đó, ông cứ làm việc đi, tôi muốn nghĩ cách khác xem sao.”Kim Nguyệt Bảo thất vọng thở dài, có nói như thế nào thì nhà họ Thẩm cũng là hộ gia đình có người tham gia quân ngũ.
Gia đình cô cũng coi như có chút quan hệ.Nếu phải ngồi xổm trong phòng giam ở cục cảnh sát thì không phải là làm ra chuyện cho người ngoài cười rụng răng sao? Còn không bằng tạm thời mua trước cái TV đen trắng làm bọn nhỏ đỡ ghiền vậy!“Đi mau, có người tới!”Đúng lúc này, mấy đứa nhỏ canh chừng ở đầu hẻm đột nhiên chạy vào.Vừa rồi đám tiểu thương vẫn còn tốp năm tốp ba chuyển hàng hoá, bây giờ đã lập tức tản ra tứ phía tán loạn khắp ngõ nhỏ, ai ai cũng tìm chỗ để trốn.Khương Mạch trước hết phản ứng lại: “Cô bé, việc này hôm nào lại nói, tôi chạy trước nha!”Nói xong thì nhanh như chớp chạy.Kim Nguyệt Bảo cũng lập tức đi khỏi, khẽ cắn môi chọn bừa một phương hướng chạy ra bên ngoài.“Ái chà!”Trong lúc hoản loạn không biết là ai đã làm vướng chân của một cụ già, làm người ta té ngã.
Kim Nguyệt Bảo chạy tới trông thấy thì dừng lại một chút, trong lòng không bỏ mặc được nên đã quay đầu nâng người ta dậy rồi cùng đi ra ngoài.Cũng may chỗ này đã cách đầu hẻm rất gần, hai người lủi hủi một lúc cũng thuận lợi ra tới bên ngoài.“Cô bé, cảm ơn cháu nha!”Cụ già kéo tay cô, trong lòng rất biết ơn.“Không có gì đâu ạ, học Lôi Phong(*) làm việc tốt thôi mà!”[Chú thích: (*) Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong”.
Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.]Kim Nguyệt Bảo không đổi được TV nên trong lòng có chút không kiên nhẫn.
Thế nhưng, trước mắt cô lúc này chỉ là một cụ già, cô cũng chưa phải loại người lạnh lùng đến mức giận chó đánh mèo người khác.“Vết thương của cụ có nặng lắm không, cháu đưa cụ đi bệnh viện hay là về nhà nhé?”“Không sao đâu, hẳn là không có sao cả.” Cụ già khách khí nói, nâng chân lên thử co duỗi vài cái, cảm giác có hơi đau, khó chịu đến mức chịu không được mà hít sâu một hơi.“Cụ ngồi đây chờ một lát cháu qua kia đem xe đạp lại đây, để cháu chở cụ đi bệnh viện.”Nói rồi Kim Nguyệt Bảo đi đến một chỗ xa chờ đến khi nhìn không thấy có người xung quanh mới đem xe đạp lấy ra, rồi chở người đi đến bệnh viện.“Cô bé à, nếu không được thì cháu đưa cụ về nhà đi, nhà cụ cũng gần đây, con dâu và cháu chắt của cụ đều ở nhà, để cụ bảo bọn họ đưa cụ đi bệnh viện là được.” Bà cố nội nói.“Cũng được ạ, vẫn là nên báo lại với người nhà.”Kim Nguyệt Bảo nghĩ lại thấy cũng đúng, lập tức đổi phương hướng, theo phương hướng bà cụ chỉ dẫn, đi đến hướng phố đông, hơn nữa cô cũng loáng thoáng nhớ rõ bên kia hình như cũng có cái bệnh viện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...