"Đúng vậy, cha, cha thật sự mắt tinh nhanh nhạy. Cha kiếm được nhiều tiền như thế, mai chúng ta có thể vào huyện ăn được rồi." Giang Miên Miên nuốt một ngụm nước miếng đề nghị.
"Đúng đó cha nó, Miên Miên nói đúng đấy, chúng ta phải tới tiệm cơm quốc doanh làm một bữa ăn mừng chứ. Bây giờ bánh bao thịt đã không thể thỏa mãn em được rồi." Tô Uyển Ngọc kích động nói.
"Được, vậy ngày mai chúng ta sẽ tới tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon. Còn mua thêm quần áo, giày dép cho mẹ con, còn Miên Miên thì mua thêm bút vở." Giang Trường Hải cố ý nói đùa với Giang Miên Miên.
Quả nhiên, cô mới nghe tới chuyện cha định mua cho mẹ mình quần áo, giày dép, còn mình lại là bút vở, lập tức thấy không công bằng, nhảy lên ôm cổ cha làm nũng: "Cha, con cũng muốn mua giày mới. Bút vở mua lần trước con vẫn chưa dùng đây này."
"Vậy con hôn cha một cái nào." Giang Trường Hải chỉ vào mặt mình.
Giang Miên Miên thấy cha cố ý chọc mình, ôm chặt lấy ông, hung hăng cắn một phát đau điếng, làm Giang Trường Phải phải xuýt xoa mấy tiếng "Ai ui".
"Phụt!"
Tô Uyển Ngọc vui vẻ vươn tay lau sạch vết nước miếng trên mặt Giang Trường Hải, sau đó cũng nhẹ nhàng hôn ông một cái.
Giang Miên Miên ôm bụng, từ chối thức ăn cho chó đã đưa tới họng.
Giang Trường Hải ôm vợ con mình, chợt cảm thấy đời người đơn giản vậy mà đủ.
Ngày hôm sau cũng là ngày chủ nhật, Giang Miên Miên không cần phải đi học. Sáng sớm, cô mặc quần áo chải đầu tóc gọn gàng.
Đứng trước gương soi đi soi lại mãi, đắc ý chờ cha mình dẫn hai mẹ con đi ăn mừng.
Người một nhà chậm chạp nhìn qua những người khác đang chuẩn bị đi làm, vui vẻ nắm tay nhau đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Giang Trương Hải vung tay lên, cực kỳ sảng khoái nói: "Hai mẹ con muốn ăn gì thì ăn, chúng ta có tiền, không cần lo."
"Cha, con muốn ăn cá." Giang Miên Miên liếm môi một cái, dạo này ăn thịt kho hoài cô có hơi ngán, muốn đổi khẩu vị một chút.
"Cha nó à, em muốn ăn xương sườn, còn có thịt sườn đông lạnh nữa."
"Được, ăn hết, gọi hết lên." Giang Trường Hải cực kỳ sảng khoái chọn bốn món lên.
Một nhà ba người ăn tới khi bụng căng tròn mới rời đi.
Giang Miên Miên xoa xoa cái bụng nhỏ đang phình lên,nhớ lại khi nãy ăn thịt sườn đông lạnh, ban đầu ăn vào thấy mềm mại, để lại dư vị khó phai, đúng là món ngon mà.
Thịt heo ở thời này đều là thuần thiên nhiên cả, không bị ô nhiễm, cũng không giống thịt heo sau này, chỉ toàn là thuốc kích thích tiêm vào thức ăn. Cảm giác sao có thể so sánh với món thịt thời này được.
Giang Trường Hải thấy dáng vẻ thỏa mãn của con gái mình, nhịn không được đưa tay nhéo mặt cô: "Con gái, nếu con thích thì hai hôm nữa cha lại dẫn con tới đây nư."
Giang Miên Miên nghe vây, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Giang Trường Hải: " Con thích muốn chết luôn á! Cha, chúng ta có thể ăn một tuần một lần được không?"
Giang Trường Hải nghe con gái mình nói mà sướng rên, nhanh chóng đồng ý với con: "Đương nhiên là có thể. Miên Miên nói khi nào ăn thì chúng ta tới ăn khi đó."
"Cha nó, không thể nuông chiều con cái như vậy được. Con gái, nếu sau này còn muốn tới tiệm cơm quốc doanh ăn nữa thì con phải thi được một trăm điểm cơ." Tô Uyển Ngọc vội lên tiếng ngăn chặn ý nghĩ "nguy hiểm" này của Giang Miên Miên.
"Đúng, mẹ con nói đúng lắm. Chờ đến khi thi cuối kỳ xong, con mà được hạng nhất thì chúng ta lại tới quán cơm quốc doanh ăn một bữa thật no nê." Giang Trường Hải không chút do dự đứng về phe Tô Uyển Ngọc, lại lén lút nháy mắt với con gái mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...