Thập Niên 70 Gia Đình Cực Phẩm

Lúc này, Giang Trường Hải đang đứng ở cửa tán gẫu cùng ông Trịnh, "Haiz, hôm nay nóng thật."

Ông Trịnh phe phẩy cây quạt, tò mò nói: "Cậu đến đón con gái à?"

Vốn dĩ một đứa bé gái có thể thi đậu vào trường học đã ít lại càng ít rồi, chứ đừng có nói người cha còn quan tâm như vậy, tự mình tới đây đón về nhà.

Đáp lại một tiếng, Giang Trường Hải hứng gió mát của cây quạt, "Đúng đó, con gái tôi cực kỳ thông minh, anh không biết đâu, nó vừa ngoan vừa thông minh, thầy hiệu trưởng cũng rất thích nó, bài thi lớp năm đó, nó thi được tròn điểm luôn."

Ông Trịnh nghe mà trợn tròn mắt, "Con gái cậu thông minh như vậy à?"

"Con gái tôi là thiên tài!"

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên.

Giang Miên Miên tinh mắt, thoáng cái liền nhìn thấy cha mình, vui vẻ nhảy nhót mà khoát tay:


"Cha!"

Giang Trường Hải nhanh chóng bước tới, xoay đầu Giang Miên Miên: "Thấy không, cặp sách cha mua cho con đó, cả nước ngọt có ga nữa."

Vừa nói vừa móc ra chai nước ngọt có ga từ trong cặp sách màu xanh bộ đội, nhét vào tay cô, "Còn có đá nữa nè."

Giang Miên Miên liếm môi, mở nắp chai nước ra, giơ lên trước mặt Giang Trường Hải: "Cha, người uống trước đi."

Giang Trường Hải vui vẻ híp mắt, vẫy vẫy tay, "Cha không uống."

"Không được, cha phải uống." Giang Miên Miên bướng bỉnh đưa chai nước qua, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, trông cực kỳ đáng yêu.

"Được, cha uống trước." Giang Trường hải cười uống một ngụm, con gái ông là chu đáo hiếu thuận nhất.

Sau đó Giang Miên Miên lập tức không khách khí nữa, ôm chai nước uống ùng ục một ngụm. Thoải mái quá!

Chí Văn Chí Võ nhìn chằm chằm muốn lòi con mắt, liếm môi thèm thuồng, bọn họ cũng muốn uống.

Giang Trường Hải đứng dậy, liếc nhìn bọn họ một lượt, giọng điệu cực kỳ lưu manh nói: "Hai đứa nhóc đừng nghĩ nữa làm gì, không có phần đâu."

Giang Chí Van le lưỡi, móc móc trong túi quần, liếc mắt nhìn Giang Chí Võ, hai người đồng thanh nói.

"Bác cả, bác và Tam Nha về nhà trước đi, tui con đi tìm bạn chơi một lát rồi về!"


Nói xong lập tức chạy vụt mất, cái bóng cũng không thấy.

Giang Trường Hải biết bình thường bà cụ rất thiên vị hai đứa nó, trong túi quần còn có tiền tiêu vặt, chắc chắn là đến tiệm tạp hoá mua đồ ăn vặt ăn.

Ông cũng không ngăn hai đứa nó, chỉ nắm tay con gái từ từ bước đi trên con đường về nhà.

"Cha, nước ga ngọt thật, cha uống thêm chút đi, phần còn lại để dành cho mẹ."

Giang Miên Miên uống xong vài ngụm thì ngừng lại, trong lòng vẫn nhớ đến Tô Uyển Ngọc, làm cho Giang Trường Hải cực kỳ cảm động.

Con gái nhà ông đúng là đứa con yêu dấu, vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện nhất!

Ông nhét chai nước vào trong tay Giang Miên Miên, "Con gái yên tâm uống đi, vẫn còn một chai để dành cho mẹ con, còn có một cái bánh bao nhân thịt, mau ăn đi kẻo đói bụng!"

Trừ cặp sách và đồ dùng học tập, ông còn mua thêm ba cái bánh bao nhân thịt lớn, hai chai nước ga, bản thân tự ăn một cái bánh bao, hai chai nước ga và hai cái bánh bao để dành cho con gái và vợ ăn.

Lúc này ông lại nghe được một đứa bé gái đang khoe khoang với một đứa bé gái khác: "Cậu nhìn nè, đây là quần áo mới mà mẹ mua cho tớ, đẹp không?"


"Đẹp!'

Giang Trường Hải nhìn bé gái mặc quần áo mới màu đỏ trước mắt mình, lại nhìn con gái nhà mình, cả người bám đầy bụi bặm, sờ nhẹ cằm, con gái nhà ông mà mặc áo quần màu đỏ chắc chắn đẹp hơn đứa bé kia nhiều!

Vậy là sau khi về nhà, đến tối ông kéo vợ mình ngồi thương lượng: "Anh muốn may một bộ quần áo mới cho Miên Miên nhà chúng ta, nhưng mà mẹ chắc chắn không có vải, anh chuẩn bị lên núi đào một số đồ dân dã, sau đó lên trấn bán đồ đổi vải về."

"Được." Tô Uyển Ngọc ngược lại không hề có dị nghị gì.

Mặc dù trên núi có một số côn trùng và thú dữ, nhưng lên rừng đào tìm thức ăn dân dã đối với Giang Trường Hải mà nói là một chuyện cực kỳ thuần thục, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện lệch thuyền trong cống ngầm.

Bởi vì ông chạy còn nhanh hơn bọn trộm!

Hơn nữa bây giờ lén lút mua bán riêng lẻ cũng không bị bắt chặt chẽ như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận