Đại Nha nhanh chóng bước tới, nhìn thấy chiếc kẹo xinh xắn, không kìm được mà liếm môi.
Cho dù có trưởng thành sớm hay hiểu chuyện đến mức nào, cô bé cũng chỉ là một đứa bé mười ba tuổi mà thôi.
Chỉ có Chiêu Đệ vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thờ ơ nhìn biểu cảm biết ơn và vui sướng đang hiện trê mặt đám chị em của mình.
Dùng mấy cây kẹo ngọt đã có thể mua chuộc được các chị em của cô, quả nhiên Tam Nha hoàn toàn thừa hưởng tâm cơ và gian xảo của bác cả mà.
Sau khi Nhị Nha phân chia kẹo cho Đại Nha và Chiêu Đệ xong, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chiêu Đệ vẫn đứng yên tại chỗ bất động, nhất thời trong lòng cảm thấy không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bình thường Chiêu Đệ nhìn thấy đồ ăn là không thể cất bước nổi, tại sao hiện tại nhìn thấy chiếc kẹo quý giá như vậy lại không phấn khích chút nào hết vậy.
Vậy nên cô bé bước tới, đưa kẹo cho cô: "Chiêu Đệ, ăn kẹo đi."
Chiêu Đệ nhìn chiếc kẹo trong tay Nhị Nha, nhưng lại không muốn nhận bố thí từ Tam Nha.
Nhưng dù sao thì cơ thể của cô cũng chỉ là dáng vẻ của đứa trẻ bảy tuổi, đã vậy còn lâu lắm rồi chưa được ăn kẹo, cũng sẽ theo bản năng mà thèm ăn kẹo.
Vậy nên cô chìa tay nhận, hai ba cái đã bóc xong vỏ kẹo, bỏ vào miệng, lập tức thỏa mãn đến híp cả mắt: "Ngọt quá đi!"
Bên miệng cô ngậm kẹo, trong lòng thầm nghĩ, cùng lắm thì sau này mua một xe kẹo về cho Tam Nha là được rồi.
"Cẩn thận kẻo nuốt luôn đấy."
Thấy cô vẫn nói nhiều như lúc trước, Nhị Nha yêu thương xoa đầu cô, không quan tâm đến dáng vẻ khác thường vừa nãy của cô nữa.
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, cuối mỗi tháng vào ngày này sẽ tổ chức đại hội công xã, từ sáng sớm Giang Miên Miên đã bị cha lôi dậy từ trên giường.
"Con gái, vợ à, mau nhanh lên, hôm nay là ngày tốt của chúng ta, phải đi sớm một chút mới được." Giang Trường Hải kích động nói.
Tô Uyển Ngọc vừa ngáp vừa nói: "Còn không phải tại anh đêm qua cứ nói chuyện mãi, hại hai mẹ con em đi ngủ trễ à."
Tối hôm qua Giang Trường Hải nghĩ đến con gái của mình sẽ đứng trên sân khấu, nhận được lời biểu dương của công xã, nên phấn khích đến nổi không ngủ được, bèn lôi hai mẹ con ra nói chuyện đến tận nửa đêm.
Từ chuyện xúc động nhớ đến cuộc sống trước kia cho đến tương lai êm ấm tốt đẹp, cuối cùng do Tô Uyển Ngọc chịu không nổi nữa, bắt ông ngừng lại, rốt cuộc hai mẹ con mới có thể đi ngủ. "Con gái, đến đây, cha mặc đồ cho con."
Giang Trường Hải sáng sớm đã đem quần áo mà hôm nay vợ và con gái sẽ mặc đặt ở trên giường hong cho khô, lúc này đã nóng hầm hập rồi.
Giang Miên Miên cảm động nói: "Cha, cha thật là tốt, có người là cha, con cảm thấy rất hạnh phúc."
"Ôi, con gái cha đúng là biết ăn nói quá, không hổ là con gái ruột của cha."
Mặc quần áo cho con gái xong, Giang Trường Hải lại lén bước tới hôn lên mặt Tô Uyển Ngọc một cái: "Vợ anh thật là thơm!"
Tô Uyển Ngọc mới vừa thoa xong lớp kem trang điểm, lúc này đang nhìn gương để tô son, bị ông hôn tới nỗi thiếu chút nữa đã tô lệch son.
Nhất thời liền ghét bỏ trừng mắt nhìn ông một cái: "Cách xa em ra một chút, son môi xém chút là tô lệch rồi."
"Được, được, được."
Giang Trường Hải cũng không giận, cười hì hì đi ra ngoài: "Anh đã nói mẹ luộc trứng gà cho hai mẹ con em ăn đấy."
"Luộc nhiều một chút, anh cũng ăn nhé."
Tô Uyển Ngọc tô xong son, lại kéo con gái qua: "Mẹ tết cho con một bím tóc nhỏ, hôm nay là ngày lành của con, nhất định phải xinh đẹp bước lên sân khấu lãnh thưởng, để cho đám người lúc trước nói xấu sau lưng chúng ta nhìn xem, con gái mẹ tài giỏi như thế nào, cho họ hâm mộ mới được.!"
Giang Miên Miên nghe cha mẹ cứ lặp đi lặp lại câu hôm nay là ngày lành, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ai không biết còn tưởng rằng hôm nay cô kết hôn đấy.
Cuối cùng một nhà ba người ăn mặc chỉnh tề đứng chung một chỗ, khiến những người khác trong nhà họ Giang nhìn đến ngây người.
Những cái khác khoan nói đến, riêng về diện mạo, một nhà phòng lớn đúng là dáng vẻ xinh đẹp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...