Thập Niên 70 Gặp Sĩ Quan Mạnh Nhất Ta Mang Theo Không Gian Nghịch Thiên Cải Mệnh


Người này làm việc ở lò mổ, là công nhân chính thức, có ba đứa con trai.

Ông ta hứa sẽ giúp giải quyết nợ nần của gia đình, còn cho nhà Lâm 300 đồng và giúp Lâm Tử San có việc làm để về thành phố.

Thật nực cười là Lâm Tử San lại quen biết con trai lớn của người đồ tể này, hai người từng là bạn học cấp hai.

Mọi người đều biết tên đồ tể đó hay đánh vợ, khi vợ ông ta đòi ly hôn, ông ta đã đe dọa giết cả nhà vợ.

Cuối cùng, người vợ không chịu nổi nữa đã nhảy sông tự tử.

Mọi người đều cảm thấy thương cảm cho hoàn cảnh của Lâm Tử San, ngay cả Thạch Ái Hồng cũng lên tiếng bênh vực.

Thấy mọi người đều chỉ trích mình, bà Lâm liền đứng bật dậy, chỉ tay vào đám thanh niên trí thức và mắng: "Mấy người làm gì mà xen vào chuyện nhà người khác hả? Nếu thật sự lo cho nó, sao không ai cho nó vay tiền? Đứng đó nói thì dễ lắm, toàn là giả nhân giả nghĩa!"

"Mẹ! Mẹ! Mẹ có thể để con yên không? Đừng làm con mất mặt nữa, mai con sẽ tiễn mẹ về!" Lâm Tử San vừa giật tóc mình, vừa dậm chân hét lớn.

"Mày không đồng ý, tao sẽ không về!" Bà Lâm tiếp tục làm khó.

"Con không đồng ý đâu, dù có hiếu thảo con cũng không thể lấy bố của bạn học mình, con cũng không thể lấy một người có thể đánh chết mình.


Mẹ nên từ bỏ ý định đó đi!" Lâm Tử San cương quyết nói.

"Không đồng ý à? Được thôi, tao sẽ phanh phui hết những việc xấu xa mày đã làm, để xem còn ai ở khu tập thể này muốn chứa chấp mày nữa không." Bà Lâm thấy không ép được con gái nên quay ra đe dọa.

Lâm Tử San tái mặt, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay vào mẹ, "Mẹ...!mẹ..." rồi ngất lịm.

Mọi người vội vàng bế Lâm Tử San vào trong phòng, còn bà Lâm thì đứng đó, sững sờ.

Sở Tịnh Thu ấn huyệt nhân trung cho Lâm Tử San, cô dần tỉnh lại, nhưng ánh mắt trống rỗng, vô hồn, nhìn chằm chằm về phía trước.

Phòng của Lâm Tử San rất đơn sơ, ngoài chiếc giường lớn ra thì chỉ có một cái chậu rửa mặt cũ kỹ, méo mó.

Không có rèm cửa, cô dán những tờ báo cũ lên cửa sổ, khiến căn phòng trở nên tối tăm.

Trên giường trải một lớp rơm dày, tấm chăn trên giường chằng chịt miếng vá.

Chỉ có bộ chăn màn mới là của Hồ Minh Nguyệt tặng.


Trên đầu giường là một cái túi nhỏ cũ kỹ, bên trong là vài bộ quần áo không nhiều lắm của Lâm Tử San.

Cạnh giường là một chiếc bàn nhỏ hỏng hóc, một trong những chân bàn đã được thay mới, có lẽ là nhặt về từ chỗ bán đồ cũ.

Sở Tịnh Thu thở dài trong lòng.

Lâm Tử San thực sự rất đáng thương, nhưng cô nhận ra một điều: "Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận." Sự nghèo khổ và đáng thương không thể biện minh cho việc xúc phạm và làm tổn thương người khác.

Việc bà Lâm đe dọa Lâm Tử San liệu có liên quan gì đến Vu Hoán Hương không? Nếu có thể khiến Lâm Tử San nói ra sự thật, có lẽ sẽ giúp cô tìm ra được lý do mình bị bán.

Lúc này, Trương Bình Bình bưng cơm vào cho Lâm Tử San, đặt lên bàn

nhỏ: "Cơm đã xong rồi, mọi người ra ăn cơm đi.

Tử San, mình mang phần của cậu vào rồi, cậu và bác gái ăn trong phòng nhé!"

Bà Lâm mặt mày khó chịu bước vào phòng, mọi người cũng lặng lẽ rời khỏi đó.

Trong bếp, bữa tối đã được dọn ra, vẫn là bánh bao làm từ bột ngô và lúa mạch, vài củ khoai lang hấp, cháo loãng từ khoai lang, một đĩa dưa muối và món mướp xào.

Có lẽ do ảnh hưởng từ chuyện của Lâm Tử San, mọi người đều trầm lặng ăn cơm, không ai nói một lời.

Sau bữa cơm, Thạch Ái Hồng rủ Sở Tịnh Thu đi mua trứng gà cùng mình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận