Mùa xuân năm 1972.
Buổi trưa, đã tới giờ tan ca, khói bếp lại bắt đầu bốc lên ở mỗi nhà trong Đào Hoa thôn.
Tiếng trẻ em cười đùa vui vẻ và tiếng người lớn nói chuyện rôm rả khiến thôn có vẻ náo nhiệt vô cùng.
Duy chỉ có một nhà trong nhà chỉ có hai người đang rống nhau, những người khác đều im lặng.
“Con nói con! Ban đầu là con sống chết đòi gả cho anh ta, tới hiện tại, con lại muốn nhân lúc người ta bị bệnh mà đổi ý! Túc Giảo Giảo, ai dạy con làm như vậy?!”Tiếng người đàn ông giận dữ mắng mỏ vang lên trong nhà chính.
Ba đứa con, bốn người lớn khác trong nhà đều không dám lên tiếng.
Vào lúc này, con dâu cả Túc gia đang yên lặng nấu ăn trong bếp, con dâu thứ hai thì nhóm lửa, mấy người khác đều đang ngồi trong sân.
Túc Giảo Giảo cúi đầu, đầu óc hoàn toàn chưa kịp phản ứng, cho nên cô không rên lấy một tiếng, để mặc bọn họ nói, bản thân yên lặng chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ.
Cô không hề lo lắng mình sẽ bị đánh, bởi vì cô biết --- Sẽ có người tới giúp đỡ ngay thôi.
Quả nhiên, người đàn ông mới vừa gào xong đã có một giọng nữ bén nhọn thở phì phò rống ngược trở về:“Ông cái lão già chết tiệt này, ông có ý gì? Tống Thanh Hàm đã thành ra như vậy rồi ông còn muốn gả con gái tới?”“Muốn gả thì ông tự gả đi, con gái tôi thông minh, biết mình tuyệt đối không thể gả cho người như vậy được!”“Đánh rắm! Rõ ràng là bà cưng chiều con bé tới nó vô pháp vô thiên!”Người đàn ông càng tức giận hơn, trên khuôn mặt tràn ngập dấu vết của năm tháng biến thành xanh xanh đỏ đỏ, gân xanh trên cổ cũng gồ lên.
Ông chỉ vào mũi Túc Giảo Giảo, mắng:“Người ta không thích con con còn cứ nhào lên, khiến cha phải chịu đủ lời cười chê của mọi người, bây giờ người ta nói muốn kết hôn con lại không muốn.
”“Cha nói cho con biết, chuyện này đã được quyết từ nửa năm trước rồi, cho dù con có muốn thay đổi cũng không thay đổi được! Cho dù con không muốn lấy, cha cũng phải trói con lên xe hoa…”Mới nói được phân nửa, người đàn ông bị đẩy một cái, lảo đảo hai bước.
Giọng nói của ông mới hơi ngừng lại, tiếng phụ nữ kêu khóc vang dội đã truyền ra:“Túc Chính Dương, tên trời đánh nhà ông! Ông làm vậy là muốn hại cả đời con gái tôi sao!”Người phụ nữ dùng tay đấm ông, đấm ra tiếng thịch thịch trầm đục, nhưng người đàn ông vẫn cứ cắn chặt không chịu nhả ra:“Quân tử nhất ngôn, là chính con bé muốn như vậy trước, không thể thay đổi được!”“Túc Chính Dương! Con gái ông còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngay cả ông cũng không hiểu chuyện? Ông cũng không nhìn xem đó là người nào…”Người phụ nữ oán hận cắn răng, đã sắp tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này, cô gái vẫn luôn cúi đầu bỗng ngửa đầu lên, sắc mặt mang theo vài phần vô tội, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào hai người đang loạn thành một đoàn kia, cất giọng thanh thúy:“Gả! Ai nói con không gả!”Bàn tay đang kéo đẩy chồng của Tôn Phương chợt ngừng lại, bà kéo con gái qua dỗ dành:“Con nhỏ này, con bị choáng váng rồi hay sao? Nó đã như vậy rồi, con gả tới đó, đến lúc đó ai nuôi con? Bà nương Tống gia kia cũng không phải hạng người dễ đối phó, trước còn tưởng con có thể tùy quân…”Túc Giảo Giảo chớp chớp đôi mắt to, nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, con gả! Ban đầu, hôn sự này do con cầu tới, con vốn nên gả.
”Giọng của cô rất mềm nhẹ, ánh mắt trong suốt, gương mặt xinh đẹp trông càng kiều diễm hơn ngày thường, hai đầu mày cũng không còn vẻ mờ mịt gì nữa, khác rất nhiều so với trước kia.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...