Thập Niên 70 Đoạt Lại Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà


Hồ Đại Dũng liếc nhìn con trai: "Mày đừng lo."

Hồ Binh Binh lo lắng: "Ba đã nói cô ấy là vợ của con."

"Im miệng!" Hồ Đại Dũng quát: "Chuyện còn chưa chắc chắn mà mày đã nói ra, không sợ làm hỏng à? Còn chuyện mày đi đập cửa phòng con bé hôm đó, tao vẫn chưa nói với mày đâu đấy!"

Hồ Binh Binh rụt cổ lại, nhưng vẫn ngoan cố nói: "Dù sao cũng không thể để cô ấy đi.

Con muốn ôm vợ ngủ, con muốn có con trai!"

Hồ Đại Dũng thở dài, bất lực nói: "Ba cũng muốn có cháu nội lắm chứ.

Nhưng ba có kế hoạch của ba...!Phải làm sao để nó đồng ý tự nguyện mới được."

"Con bé đòi tự tử, điều đó chứng tỏ nó có vẻ yếu đuối, nhưng thực chất là một đứa bướng bỉnh, chúng ta không thể dùng cách cứng rắn."

"Cho nó xuống nông thôn ăn khổ một hai năm, đến lúc đó nó sẽ cầu xin được quay về thành phố."

"Cô con gái nhà ai ở sau sân kia, đẹp đẽ, thanh cao là thế, vậy mà mới xuống nông thôn được nửa năm đã chui vào giường của chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng để được về thành phố...!Con thử nghĩ mà xem, Hàn Thư mà đi xuống nông thôn chịu khổ đủ rồi, đến lúc đó còn không phải là do ba muốn sao?"
"Hai chuyện này là kế hoạch mà ba và mẹ của con đã bàn bạc, con cứ làm theo đi."


Thấy Hồ Binh Binh có vẻ nửa hiểu nửa không, Hồ Đại Dũng đành cam đoan: "Tối đa một năm, ba sẽ cho con được ngủ chung với cô ấy và sinh con trai."

Câu này Hồ Binh Binh nghe hiểu, nhưng cậu ta vẫn không vui lắm.

Hồ Đại Dũng mất một lúc lâu mới dỗ dành được con trai.

Tần Hàn Thư không cần nghe thêm nữa, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói của Hồ Đại Dũng: "Kế hoạch mà ba và mẹ của con đã bàn bạc."

Cái "mẹ" ở đây, dĩ nhiên là ám chỉ Dương Ái Trinh.

Tần Hàn Thư vốn nghĩ rằng mình đã chịu đủ tổn thương từ người mẹ ruột, không ngờ đây mới là cú đòn chí mạng.

Nhưng điều này cũng không ngoài dự đoán, vì vậy cô không quá ngạc nhiên.

Cũng tốt thôi, chút tình nghĩa cuối cùng với người đã sinh ra mình, từ đây sẽ cắt đứt hết.

***

Quê nhà của gia đình họ Hồ nằm ở nông thôn Đại Hưng.


Năm ngoái, cha của Hồ Đại Dũng qua đời, nhà chỉ còn lại một bà cụ già.

Hồ Đại Dũng dự định đưa bà cụ lên thành phố dưỡng lão.

Bà cụ Hồ không nỡ bỏ lại những đồ vật cũ nát ở quê, nhất quyết muốn mang tất cả lên thành phố.

Vì vậy, Hồ Đại Dũng và Dương Ái Trinh dẫn theo Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn trở về quê giúp bà cụ dọn dẹp.

Chiều nay họ về, ít nhất đến chiều ngày hôm sau mới quay trở lại thành phố.

Tuy nhiên, ngày hôm sau chính là ngày Tần Hàn Thư phải xuống nông thôn.

Dương Ái Trinh đứng trước mặt cô, lắp bắp mãi mới nói: "Mẹ không thể tiễn con được..."

Tần Hàn Thư chỉ đáp: "Không sao đâu."

Chính thái độ thờ ơ của Tần Hàn Thư càng làm Dương Ái Trinh thêm đau lòng.

Bà cảm thấy con gái ngày càng xa mình hơn.

Tại sao con bé không thể hiểu được những khó khăn của bà? Trước đây nó ngoan lắm mà!

Dương Ái Trinh cứ bước đi một đoạn lại ngoảnh đầu nhìn Tần Hàn Thư trước khi rời khỏi phòng cô.

Điều bà không biết là, Tần Hàn Thư chẳng những không bận tâm, mà còn rất vui mừng khi cả nhà sắp đi hết, việc này tạo điều kiện thuận lợi cho kế hoạch tiếp theo của cô.

Đúng vậy, Tần Hàn Thư dự định sẽ dọn sạch cả căn nhà, không để lại cho nhà họ Hồ dù chỉ một cọng tóc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận