Chỉ là khi ngón tay thoăn thoắt, nhớ đến hi vọng về thành phố, lại cảm thấy vô cùng phấn khởi.
"Trước đây cảm thấy cuộc sống khó khăn, bây giờ không sợ gì cả.
" Gần đây Hác Tú Hồng tinh thần phấn chấn, toàn thân tràn đầy sức sống.
Tô Niệm đan kém hơn mẹ rất nhiều, cô không giỏi việc này, chỉ là Miễn cưỡng có thể nhìn, thời gian cô đan một cái, mẹ đã đan hai cái, cô từ từ làm, đáp lại: "Chúng ta cũng chẳng đan được bao lâu nữa.
"
"Về đến nơi là tốt rồi.
" Hác Tú Hồng thở dài, động tác trên tay trở nên máy móc, đã trở thành thói quen.
Gần trưa, hai mẹ con đi vào bếp, Hác Tú Hồng bẻ củi ném vào lò, đợi ngọn lửa đỏ rực liếm láp đáy nồi đen, Tô Niệm dùng xẻng múc một ít mỡ lợn cỡ nửa móng tay, rải quanh mép nồi, đợi mỡ lợn trắng tinh dần dần tan chảy thành dạng trong suốt, một nia cải bắp thái nhỏ được đổ vào nồi, xào lửa lớn, cho thêm một ít miếng ớt khô, rắc vài hạt muối, không lâu sau thì bắc nồi xuống.
Cải bắp xào mỡ lợn được xếp vào đĩa, nồi sắt trên bếp kia cũng bốc khói trắng, một đĩa sáu cái bánh bao cũng hấp xong.
Tô Minh Đức về nhà, cả nhà ba người dùng hi vọng về việc về thành phố để ăn cơm, quả thật ăn ngon hơn trước.
Buổi chiều, Tô Niệm ngủ một giấc ngắn, mặc áo bông, đội mũ len găng tay ra ngoài.
Không biết giấy tờ phục hồi danh dự của ba đã đến chưa, cô không yên tâm về Trần Quảng Phát, luôn muốn tự mình đi hỏi thăm.
Trần Quảng Phát, Tô Niệm đã có nhận thức rõ ràng về người này từ nhiều năm trước.
Từ khi làm Bí thư của nông trường Thắng Lợi, ôn ta giỏi nịnh bợ, đối phó với cấp trên, quan hệ với các lãnh đạo ở huyện tốt, tặng thuốc lá tặng rượu không tiếc tay, đối phó với cấp dưới mthích nói những lời hoa mỹ, nhưng thực sự những người ông ta coi trọng không nhiều, đặc biệt là khinh thường những người trí thức.
Trong số những người bị hạ phóng xuống để cải tạo vì những lý do khác nhau, anh ta đối xử với những kẻ thù của giai cấp công nhân tệ nhất.
Tô Niệm tìm Nhạc Thanh, nhờ cô ấy cùng đi đến phòng tiếp nhận thư của đội bộ để hỏi thăm.
Tất cả thư tín được nhận bởi nông trường Thắng Lợi đều do bưu tá của huyện gửi đến, được tiếp nhận tại phòng tiếp nhận thư và sau đó được phân phát cho người nhận tương ứng, tính tình ông lão ở phòng tiếp nhận thư không tốt, rất ghét những kẻ xấu xa, đối xử với những người là thành phần không tốt thì càng không cho mặt mũi tốt.
Tô Niệm đương nhiên không thể tự mình đi, chỉ có thể nhờ Nhạc Thanh ra mặt.
Nhạc Thanh vào phòng tiếp nhận thư, Tô Niệm đứng đợi bên ngoài, không lâu sau, cô ấy vui vẻ bước ra: "Tô Niệm, ông Dương nói rằng cách đây hai ngày có tài liệu gửi từ Tùng Thành đến!"
"Thật sao?" Tô Niệm trong lòng đập thình thịch, trong lúc phấn khích, đôi mắt hạnh nhân mở to, thời điểm này, tài liệu gửi từ Tùng Thành đến mười phần chắc chín là giấy tờ phục hồi danh dự của ba cô.
Nhạc Thanh rất được lòng mọi người trong nông trường, có thể nói chuyện với ai cũng được, lúc này cũng vui mừng thay Tô Niệm: "Ông Dương nói, tài liệu đó được gửi đến cho Bí thư Trần, chị thấy chắc chắn là về việc phục hồi danh dự nhà em!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...