Thập Niên 70 Đại Lão Mạt Thế Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Đoàn Sủng
Miêu Hồng vừa nhìn thấy An Hồng Đậu, liền kéo tay cô, nói rất hứng khởi.
Trên thực tế, bà ấy đều nói phóng đại lên.
Dù sao bà ấy và bà già kia cũng không phải là người đầu tiên biết chuyện, thời điểm đi qua thì Triệu Hữu Lương cũng đã xử lý gần xong, cảnh tượng nhìn thấy cũng không phải là cảnh ghê tởm nhất, thậm chí có rất nhiều chuyện là nghe từ miệng những người dân trong thôn đang ở xung quanh hóng chuyện.
Nhưng bà ấy nói như vậy cũng có mục đích riêng.
Ai trong thôn mà không biết, An Hồng Đậu suốt ngày chạy theo sau mông Triệu Hữu Lương, rõ ràng là rất thích hắn ta.
Hôm nay chuyện của An Hồng Đậu và cậu thanh niên họ Thẩm cũng không nhỏ, muốn ở bên Triệu Hữu Lương nữa e là không thể, bà ấy nói như vậy, cũng là để kể lại mức độ ghê tởm của Triệu Hữu Lương, để đứa cháu gái này hoàn toàn từ bỏ ý định với hắn ta.
An Hồng Đậu không đẹp, tính tình cũng không tốt, lại thêm được gia đình chiều chuộng, nói chuyện đều hếch mũi lên trời, Miêu Hồng là thím nhưng thực sự không thích cô.
Nhưng không thích thì không thích, An Hồng Đậu vẫn là cháu gái ruột của chồng bà, họ mới là người một nhà, nếu sau khi xảy ra chuyện với cậu thanh niên họ Thẩm, An Hồng Đậu còn đi dây dưa với Triệu Hữu Lương thì người mất mặt vẫn là toàn bộ người nhà họ An.
Bà An sống mấy chục năm, không phải không nghe ra giọng điệu cố tình phóng đại của Miêu Hồng, nhưng vừa khéo đây cũng là điều bà hài lòng nên không những không tức giận, mà còn phụ họa theo.
Hai người một câu tôi một câu nói càng nói càng vui vẻ, toàn là lời hạ thấp Triệu Hữu Lương, nói đến chỗ hứng khởi, bà An còn không nhịn được mắng thêm vài câu.
Nhà vệ sinh nhà Triệu Hữu Lương cũng không lớn, nhưng hắn ta lại lỡ vấp vào thứ gì đó mà ngã cắm đầu vào trong, nên ở bên trong cũng giãy giụa một hồi mới được cứu lên.
Hơn nữa, vốn đã nhịn rất lâu, lại còn bị dội nước lạnh trong sân nửa ngày, lại còn bị mọi người chỉ trỏ, khiến cho nam thanh niên khỏe mạnh ngoài 20 tuổi này cũng không chịu nổi, mắt trợn trắng ngất đi.
Chuyện này khiến bà mẹ Mã Thúy Liên vô cùng lo lắng, vội vàng chạy đến tìm đội trưởng xin giấy đi bệnh viện trấn trên khám.
Nhưng chuyện thường không như ý.
Bà An và Miêu Hồng đang mắng rất hăng say, cũng bị Mã Thúy Liên nghe thấy hết.
"Tiện nhân, bà là đồ đàn bà chanh chua, chỉ biết nói xấu người khác sau lưng thì có bản lĩnh gì?" Nghe hai người trước mặt hạ thấp con trai mình, trong lòng Mã Thúy Liên lúc này có một loại xúc động như sắp phun lửa, tức giận mắng to vào bóng lưng bà già kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...