Lâm Thính Vân vừa nghe liền thò qua quàng lấy cánh tay của chị mình nói, “Chị ba cứ yên tâm, em của chị thông minh mà.
”
Hai chị em đang nói chuyện liền nghe được tiếng của mẹ Trình Hoa Trân truyền từ bên ngoài đến, “Mấy người là cái thá gì chứ, xứng đáng để nhà chúng tôi hại sao?”
Hai chị em nghe được, một người chưa chuẩn bị bản thảo một người không làm bài tập, ném xuống tất cả chạy về phía phòng khách.
Hai người đi ra ngoài liền thấy Lưu Kim Hoa mang theo Lưu Phượng Chi sưng hai mắt chặn ngay cửa nhà mình, Trình Hoa Trân đứng ở cửa đấu khẩu với hai mẹ con họ.
Khi Lâm Thính Vãn cùng em gái cùng nhau đi ra thì cha cùng em trai cũng ra tới, tức khắc người một nhà đứng bên người Trình Hoa Trân, cùng chung kẻ địch nhìn mấy người bỗng nhiên tìm tới cửa.
Lúc này Lưu Kim Hoa đã bị hận ý che mắt, nghĩ đến cảnh hiện tại gia đình bà ta thành trò cười cho cả toà nhà công nhân viên chức, bà ta liền hận nhà họ Lâm đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chính là mấy người hại con gái chúng tôi, chắc chắn mấy người biết Phùng Kiến Thiết trộm nhiều đồ vật của Cung Tiêu Xã, cũng biết cậu ta thông đồng với quả phụ nên mới từ chối nhà họ Phùng chứ gì, để con gái nhà tôi nhảy vào hố lửa.
”
Lưu Kim Hoa nghĩ đến cảnh tượng hôm nay đội ngũ đón dâu đi tới cửa liền bị cản lại, khó chịu như thể bị người ta hắt phân vào người, quả phụ kia quậy thì thôi đi, Phùng Kiến Thiết còn lén lấy đồ vật của nhà nước, hiện tại bị người mang đi, chắc chắn không giữ nổi công việc, không chừng còn bị nhốt lại nữa.
Vậy công việc của con trai bà ta thì phải làm sao bây giờ?
Mà tất cả đều do nhà họ Lâm, nếu bọn họ không cự tuyệt nhà họ Phùng thì nhà bọn họ mới là người phải chịu đựng tất cả những chuyện này.
Lưu Kim Hoa vừa thốt ra lời này chưa đợi người nhà họ Lâm phản ứng thì hàng xóm cùng người trong toà nhà công nhân viên chức đã mắng trước rồi, đây quả thật là càn quấy không biết xấu hổ.
“Lưu Kim Hoa, bà thật là khôi hài, vội vàng cho không thì thôi đi, mấy ngày hôm trước còn khoe khoang khắp nơi sao không thấy bà mang quà đến nhà họ Lâm cảm ơn họ từ chối nhà họ Phùng nhường cơ hội cho nhà bà chứ, hiện tại xui xẻo liền đến đây trách móc nhà họ Lâm, thật là nực cười.
”
“Còn không phải sao, người ngốc trách dao cùn, dao cùn trách đậu hũ cứng.
”
“Ngày thường sao không thấy Lưu Kim Hoa không biết xấu hổ như vậy, sao lại còn ăn vạ nhà họ Lâm chứ.
”
“Quá không biết xấu hổ, quả thật là sự sỉ nhục của toà nhà công nhân viên chức chúng ta, đi, chúng ta đi tìm lãnh đạo tố cáo Lưu Kim Hoa bôi nhọ nhà họ Lâm đi.
”
Lưu Kim Hoa không biết xấu hổ làm mọi người nhịn không nổi, cũng lo lắng sau này bị loại người này dây vào mình, cho nên rất muốn đuổi nhà bà ta ra khỏi toà nhà công nhân viên chức.
Lúc Lưu Kim Hoa nói xong thì tất cả mọi người của nhà họ Lâm đều sửng sốt, gặp qua không biết xấu hổ nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy không biết xấu hổ đến như vậy.
Nhưng mà Trình Hoa Trân cũng không phải ăn chay, vốn dĩ Lưu Kim Hoa cũng không có lý, càng không phải đối thủ của Trình Hoa Trân, nói mấy câu liền khiến cho thể diện đã mất lại lần nữa bị giẫm đạp trên mặt đất.
Mà người ở toà nhà công nhân viên chức đều cùng nhà họ Lâm cùng nhau chỉ trích Lưu Kim Hoa càn quấy, thậm chí có người còn nói muốn giúp bọn họ báo công an, mời công an đến phân xử.
Lưu Phượng Chi không biết chính mình vì sao lại không bằng Lâm Thính Vãn, vì cái gì vĩnh viễn đều có người bảo vệ Lâm Thính Vãn, nghĩ đến hôm nay bản thân bị mất mặt cùng với cuộc sống gian khổ sắp tới, nước mắt lập tức không ngừng tuôn rơi.
Hiện tại bọn họ là người mà cả toà nhà công nhân viên chức nhắm vào, hai mẹ con hung thần ác sát lại đây, mới mở miệng đã bị mọi người mắng đến mức như chuột chạy qua đường, ôm đầu chạy về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...