Nghĩ như vậy bà ta lại nở nụ cười, Trình Hoa Trân mới trở về khẳng định còn không biết bên ngoài truyền cái gì, lúc này đây không liên quan đến bà ta, bà ta cũng không sợ, sau này Lâm Thính Vãn muốn tìm được đối tượng tốt, thì khó khăn lắm à nha.
Trình Hoa Trân nhìn thấy Lưu Phượng Chi và Phùng Kiến Thiết ở bên nhau vốn dĩ không có ý kiến gì, kết quả trở về lại nghe được một tin tức khiến bà ấy tức giận, bởi vì chuyện Phùng Kiến Thiết và Lưu Phượng Chi muốn kết hôn không biết người nào lắm miệng nhắc lại chuyện Phùng Kiến Thiết bị đánh, biết được là nhà họ Lưu vội vàng đi cầu nhân duyên, tòa nhà công nhân viên chức còn không chỉ một nhà đi cầu, mọi người đã cảm thấy Phùng Kiến Thiết là một người tốt.
Đương nhiên cũng phải nhắc tới nhà họ Lâm một chút, tuy rằng không nói thẳng Lâm Thính Vãn đánh người, nhưng luôn luôn có người không phân biệt được thị phi nói cũng không thể chỉ là lời đồn vô căn cứ đi, vốn dĩ còn rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho Lâm Thính Vãn, kết quả bởi vì chuyện này, nhất thời không có người nào nữa, người không biết chuyện lại dễ dàng nói thì ra là vậy, đều nói Lâm Thính Vãn tính tình nóng nảy, sợ cưới về gia đình sẽ không yên ổn.
Điều này làm cho Trình Hoa Trân tức giận không chịu được, đương nhiên cũng có người phân rõ thị phi, cảm thấy chuyện này chính là người khác nói bậy, vẫn giúp Lâm Thính Vãn giới thiệu đối tượng.
Trình Hoa Trân thì dốc hết sức muốn tìm cho con gái một đối tượng tốt gấp trăm ngàn lần Phùng Kiến Thiết, phải đánh vào mặt những người nói lung tung.
Lâm Thính Vãn vốn dĩ còn tưởng rằng bởi vì lời đồn mình có thể tạm thời chậm rãi không cần xem mắt, không nghĩ tới mẹ cô sẽ càng lo lắng lời đồn càng truyền càng thái quá, vậy nên đều đem người mà cô muốn xem mắt sắp xếp ra trình tự, thậm chí so với trước kia còn sắp xếp dày đặc hơn, hận không thể cô lập tức kết hôn.
Buổi tối Trình Hoa Trân còn cùng người xin ảnh chụp, bảo con gái xem trước, Lâm Thính Vãn nhìn ảnh chụp bày đầy mặt bàn, nhất thời đau đầu, dứt khoát nhắm mắt lại định tùy ý chọn một cái, trước hết qua loa cho có lệ.
Lâm Thính Vân nhìn biểu cảm của chị ba so với uống thuốc còn khó chịu hơn, biểu tình có chút kinh ngạc, bạn học trong lớp lén lút cũng sẽ thảo luận chuyện anh chị trong nhà xem mắt, tất cả mọi người là vẻ mặt thẹn thùng, vì sao chỉ có chị ba mình là vẻ mặt đau khổ.
"Chị ba, chị không muốn kết hôn sao?"
Lâm Thính Vãn nghe được thanh âm của em gái, giương mắt nhìn em gái một cái, nhún nhún vai, "Cũng không phải không muốn, chỉ là! ! Quên đi nói ra em cũng không hiểu.
”
Lâm Thính Vân quả thật không hiểu, nhưng mà mẹ cô bé lại thập phần lo lắng vấn đề hôn nhân của chị ba, cô bé là tỷ khống* mười phần, nhưng lại không dám cãi lại mẹ mình, nhìn chị ba không thích cô bé ngược lại toát ra một chủ ý quỷ quái.
*Tỷ khống: thương yêu cưng chiều chị mình đến mức cuồng.
“Chị ba, nếu chị không muốn kết hôn thì nói chuyện này với anh cả đi, để anh cả khuyên mẹ.
”
Lâm Thính Vãn vừa nghe tức khắc hăng hái, đúng vậy, sao cô lại quên mất anh cả chứ, hơn nữa lần trước gọi điện thoại cho anh cả, anh ấy còn nói đoàn văn công bộ đội bọn họ muốn chọn người, lo lắng em gái thi không đậu trung học phổ thông, nếu như thi không đậu thì đi báo danh đoàn văn công, kết quả bị em gái từ chối.
Lâm Thính Vãn vẫn luôn rất nhớ sân khấu, dù sao lần đầu tiên cô lên làm thủ tịch đã xảy ra sự cố, trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối, điệu nhảy kia cô dốc lòng chuẩn bị một năm, kết quả cơ hội để cho người khác nhìn thấy cũng không có.
Không bằng cô đi báo danh thử xem, nói không chừng còn có thể tiếp tục khiêu vũ, lại không bị thúc giục kết hôn, một công đôi việc, nghĩ như vậy cô lập tức mở ngăn kéo ra, tính toán viết thư xin giúp đỡ anh cả ở nơi xa xôi vùng hoang dã phương Bắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...