Buổi tối lúc ăn cơm xong Trình Hoa Trân đem năm mươi đồng tiền người nhà họ Phùng bồi thường cho Lâm Thính Vãn, đối với con gái Trình Hoa Trân dịu dàng hơn rất nhiều, đương nhiên đề tài vẫn là chuyện quen thuộc như cũ.
"Vãn Vãn, ngày mai tan làm con tới công hội chờ mẹ, mẹ dẫn con đi mua vải, may thêm hai bộ quần áo thích hợp.
"
Vừa nói xong quần áo bà ấy liền không cho con gái cơ hội nói tiếp, "Đúng rồi, bệnh viện chỗ mợ con làm có hai bác sĩ trẻ mới tới, mợ con nói có một người rất không tồi, cha mẹ trong nhà cũng dễ ở chung.
"
Lâm Thính Vãn đã biết vận mệnh xem mắt trốn không thoát, đang nghĩ nên dùng cái cớ gì lừa gạt cho qua thì nghe Trình Hoa Trân thở dài nói: "Vãn Vãn, cha mẹ cũng không phải không muốn con ở nhà thêm một hai năm, nhưng là kết hôn luôn là muốn kết, con còn có một tháng nữa liền hai mươi tuổi, bạn học thời trung học của con cũng đã kết hôn gần hết rồi đúng không, ngươi hiện tại con lại làm việc ở trạm phát thanh, nếu là vẫn không kết hôn nhất định sẽ bị người ta nói ra nói vào, lại nói nhiều người có điều kiện tốt như vậy, bị người chọn hết rồi, còn lại! " Thậm chí còn không bằng Phùng Kiến Thiết như vậy, đây không phải chậm trễ sao.
Lâm Thành An và Trình Hoa Trân không giống với những bậc cha mẹ cổ hủ kia, con gái tốt nghiệp liền sắp xếp chuyện kết hôn, cầm lễ hỏi giúp đỡ gia đình, nhưng trong bối cảnh thời đại như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy con gái phải kết hôn mới tính là có một cuộc sống hoàn chỉnh.
Lâm Thính Vãn cũng biết, đừng nói thời đại này ở trong hoàn cảnh này, cho dù ở đời sau vẫn bị cha mẹ thúc giục kết hôn không ít, cô chỉ là không ai quản mà thôi.
Trình Hoa Trân thấy vẻ mặt con gái có chút buông lỏng, liền rèn sắt khi còn nóng nói, "Vậy mẹ thay con đi xem bác sĩ mà mợ con nói trước đã?”
"Được.
" Lâm Thính Vãn gật đầu xem như đồng ý, bằng không liền công phu dùng tình cảm dùng lý lẽ này của mẹ cô, cô đều cảm thấy chính mình quá không hiểu chuyện.
Trình Hoa Trân thấy con gái đồng ý cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này đây bà ấy xem xét kỹ lưỡng, đi xem nhân phẩm trước rồi nói sau.
Mấy ngày kế tiếp nhà họ Lâm rốt cuộc yên tĩnh lại, ngày chủ nhật người một nhà muốn đi vào thành phố thăm chị hai mới sinh đứa nhỏ, Lâm Thính Vãn cầm năm mươi đồng tiền kia chuẩn bị cho chị hai còn có cháu ngoại gái hoặc là cháu ngoại trai sắp ra đời chuẩn bị chút gì đó.
Nhưng mà hiện tại duy nhất không tốt chính là quần áo trẻ sơ sinh cũng không có thành phẩm tất cả đều là mua vải tự mình may, cô không có trình độ này, cho nên liền chuẩn bị cho chị gái chút đồ, còn chuẩn bị một ít vải, đến lúc đó để cho chị hai tự mình làm chút quần áo.
Đến ngày chủ nhật người một nhà dậy rất sớm, Trình Hoa Trân càng là từ tối hôm qua liền bắt đầu chuẩn bị tốt đồ vật muốn mang đi vào thành phố.
Nghĩ đến thời gian ngồi xe đi thành phố không ngắn, sáng sớm Trình Hoa Trân định nấu mì sợi cho cả nhà ăn, nguyên liệu phối hợp là dưa chua bà ấy ngâm, vớt ra thái nhỏ, trong nồi bỏ một chút dầu sôi, bỏ một chút dầu vào trong dưa chua, hai ngày trước nấu thịt heo còn dư lại một chút bã dầu, đơn giản bỏ toàn bộ vào bên trong, lại thêm một chút tương ớt tự mình làm, nhìn ngon đến nỗi chảy nước miếng.
Hàng xóm đi nấu cơm biết Trình Hoa Trân nấu ăn rất giỏi, nhưng thời đại này tay nghề có tốt hơn nữa cũng phải có cái gì đó làm mới được.
Cho nên khi ngửi mùi thơm truyền đến từ nhà họ Lâm bọn họ có chút hâm mộ, "Muốn nói tòa nhà công nhân viên chức chúng ta nhiều người như vậy thì điều kiện của nhà họ Lâm là tốt nhất, khi nào thì cuộc sống của chúng ta mới có thể giống như nhà họ Lâm đây.
”
Tuy rằng đãi ngộ của công nhân viên chức nhà máy đường đã tốt hơn rất nhiều đơn vị, nhưng con người luôn thích so sánh lên trên, tốt thì có tốt hơn, ai cũng muốn trở thành người tốt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...