Buổi sáng lúc Hướng Vãn tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là tấm lưng gầy gò của Trình Tuân.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi đã được giặt hơi vàng và một chiếc áo ghi lê bằng len màu xám, anh đang đặt một chiếc khăn tắm lên giá đựng chậu rửa.
"Sao anh dậy sớm thế?"
Khi Trình Tuân quay lại nhìn Hướng Vãn thì lập tức bật cười.
Cô ngồi ở trên giường, đầu cúi xuống, mái tóc rối bù không khác gì tổ chim, nhưng khuôn mặt bị mái tóc đen che khuất lại có màu trắng hồng, trông rất đẹp.
Trình Tuân không thể nói là mình bị ép đến không thể ngủ được, chỉ đi tới xoa đầu cô, giục cô dậy ăn sáng.
“Trình Tuân.” Hướng Vãn đứng trước cửa sổ, vừa chải tóc vừa nói: “Hôm nay chúng ta đi mua đồ nội thất nhé!”
“Em cũng vội vàng quá rồi, đến khi nhận nhà xong còn phải kiểm tra điện nước, rồi còn nhà bếp nữa, phải làm một bộ dụng cụ làm bếp, tường cũng phải sơn lại một lượt, đợi đến lúc đó làm xong hết rồi mua đồ nội thất cũng chưa muộn."
Hướng Vãn cắn đứt sợi dây cao su, lẩm bẩm nói: "Ai bảo là phải mua đâu? Đi ngắm một chút cũng không được hả?"
"Được được được...!Ồ Hướng Vãn, hình như từ lúc anh nhìn thấy em đến giờ, em toàn để kiểu tóc này, bao nhiêu năm vẫn không đổi."
Hướng Vãn quay người lại nhìn Trình Tuân, hỏi: "Chẳng lẽ không được để một kiểu tóc sao? Hơn nữa, anh gặp em khi nào?Em nhớ lúc chúng ta làm việc cùng nhau, anh còn chẳng thèm nói chuyện với em, vậy mà vẫn chú ý tới em để kiểu tóc nào hả?"
Trình Tuân cười thầm trong lòng, đương nhiên anh nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hướng Vãn, chỉ là không nhớ cụ thể là năm nào tháng nào thôi, nhưng cảnh tượng lúc đó vẫn in sâu vào tâm trí anh.
Đó là một buổi chiều khi anh cùng đồng nghiệp lên tàu để sửa chữa bảng điện, anh phát hiện trong tổ bảo trì ngoài Khương Huệ Như ra thì còn có một cô gái khác.
Đồng nghiệp thấy anh nhìn cô gái ấy mấy lần nên anh đã nói với anh rằng cô gái đó là Hướng Vãn của bộ phận hỗ trợ hậu cần.
Trình Tuân nghĩ thầm, thì ra cô chính là Thu Thiên, cô gái viết văn rất hay.
Thực tế, đã hơn một năm kể từ khi Hướng Vãn vào nhà máy, công việc của cô rất đơn giản, đó là dùng sức để kéo dây cáp, công việc kéo dài từ sáng cho đến khi hoàn thành xong.
Nhưng Trình Tuân thì không nhất thiết phải sửa dây cáp mỗi ngày, có lúc anh đi sửa chữa động cơ đốt trong, đôi khi là máy nén khí, thậm chí là mấy thứ phức tạp hơn...!anh cũng biết sửa.
"Không phải là anh không muốn nói chuyện với em, mà căn bản là anh không biết nên nói cái gì với em." Trình Tuân thở dài trước sự kỳ diệu của duyên số, lúc đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thân thiết với Hướng Vãn như thế này: “Để anh thử xem!”
Ngay lúc Hướng Vãn đang định hỏi anh muốn làm gì thì Trình Tuân đã tháo dây buộc tóc của cô ra, ấn cô xuống ghế.
Anh nhớ rằng mẹ anh, Thẩm Ngọc Trúc, từng để một kiểu tóc rất đẹp.
Trình Tuân dựa vào trí nhớ cầm phần thân tóc của Hướng Vãn, sau đó chia làm ba sợi rồi từ từ tết xuống, Hướng Vãn cúi đầu để cho anh làm gì thì làm, cô không tin anh sẽ mân mê ra được kiểu tóc gì.
Một lúc sau, Trình Tuân vỗ tay nói: "Xong rồi.” Anh giữ vai của Hướng Vãn và đưa cô đến chỗ bệ chậu, bên trên chỗ đặt khăn có một chiếc gương nhỏ.
Đôi mắt vốn bình tĩnh thậm chí còn có hơi nghi ngờ của Hướng Vãn dần dần sáng lên trong gương, cô quay lại nhìn Trình Tuân, nói: “Không ngờ anh còn biết làm cả cái này.”
Kiểu tóc Trình Tuân tết khác với kiểu tóc tết ba sợi từ dưới gáy, kiểu tết của anh trông thời trang hơn, nhưng nó có vẻ vẫn hơi khác so với kiểu tóc ban đầu của Thẩm Ngọc Trúc.
Trình Tuân suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, hình như mẹ anh còn dùng một sợi ruy băng lụa buộc đuôi tóc lại, trông rất dịu dàng, vì vậy anh quyết định sẽ mua một cái cho Hướng Vãn.
Sau bữa tối, Hướng Vãn và Trình Tuân đến cửa hàng nội thất Bảo Thuận trên đường Nam Đại ở quận Tây Thành.
Bọn họ đặt hai chiếc giường, một chiếc bằng gỗ du và một chiếc bằng sắt, tổng cộng hết hai trăm ba mươi tệ.
Sau khi Trình Tuân trả tiền đặt cọc, anh hỏi Hướng Vãn tại sao phải mua hai chiếc giường.
Hướng Vãn cảm thấy câu hỏi của Trình Tuân có chút ngu ngốc.
"Có hai phòng ngủ thì đương nhiên phải có hai chiếc giường."
Trình Tuân nhân lúc không có người xung quan, hỏi cô ngủ ở giường nào.
Hướng Vãn nói cô sẽ ngủ trên giường gỗ, để Trình Tuân ngủ trên giường sắt.
Trình Tuân thì thầm rằng giường gỗ đó to, hai người ngủ không thành vấn đề.
Hướng Vãn nói cô không thèm.
“Không dễ gì mới được ngủ trên một chiếc giường lớn như vậy, đương nhiên em phải nằm một mình để hưởng thụ trước.” Có lẽ Hướng Vãn cảm thấy lời này nghe có hơi ích kỷ nên cô nhìn về phía Trình Tuân, chớp đôi mắt to an ủi anh: “Nếu đến lúc đó anh cũng thích giường của em thì em có thể cho anh nằm mấy ngày.”
Trình Tuân nói: "Em hào phóng thật đấy, đúng là hiếm thấy."
Lần này Hướng Vãn không nghe ra được ý khác trong lời nói của Trình Tuân, hai người trốn sang một bên, tính số tiền hiện tại đang có, bọn họ phát hiện trừ đi tiền trả tiền nhà và hai chiếc giường ra thì vẫn còn một ít tiền tiết kiệm nên đã đặt mua một chiếc ghế sofa.
Hướng Vãn rất vui, buổi trưa cô nghe theo ý của Trình Tuân, đi đến một nhà hàng Tây ăn mì bơ, sau đó Trình Tuân lại dẫn cô đi đến cửa hàng Hoa Kiều.
Bọn họ đã đi dạo mấy vòng nhưng anh vẫn không tìm thấy ruy băng buộc tóc, Trình Tuân hỏi Tương Vãn có bấm lỗ tai không, Hướng Vãn nói trước đây cô từng bấm lỗ tai, nhưng không biết bây giờ còn lỗ hay không.
Trình Tuân bảo Hướng Vãn đừng cử động, anh nắm lấy dái tai cô nhìn qua nhìn lại, sau đó dẫn cô đến cửa hàng trang sức trên tầng hai.
Khi Hướng Vãn nghe Trình Tuân nói rằng muốn chọn bông tai cho cô, cô nhất quyết không chịu.
“Em làm việc trên tàu cả ngày, đeo nhiều mấy thứ này không phù hợp.”
Trình Tuân nói: "Con gái nên làm đỏm nhiều hơn, cái này không liên quan đến em làm công việc gì, đây là thái độ, thể hiện sự tôn trọng của em đối với cuộc sống."
"Này." Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Trình Tuân, cười nói: "Anh thì tôn trọng cuộc sống quá nhỉ? Suốt ngày mặc quần ngắn đến đầu gối, áo sơ mi thì rớt mất hai cái cúc, nếu như có thể ra đường mà không cần mặc quần áo thì có phải anh định khỏa thân luôn không? Như vậy sẽ có thái độ hơn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...