"Ồ." Tả Thu Minh chỉnh lại kính và mời họ ngồi xuống, nhưng Hướng Vãn xua tay nói rằng không cần phiền phức, bọn họ chỉ đi ngang qua để chào hỏi ông ấy thôi, không có chuyện gì khác, sau đó lấy kẹo ra và đặt trên bàn của Tả Thu Mình rồi rời đi.
"Tiểu Vãn." Tả Thu Minh gọi cô lại, lấy ra mấy cuốn sách từ ngăn kéo dưới bàn làm việc đưa cho cô.
Trình Tuân thấy rõ môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, Hướng Vãn cầm lấy cuốn sách, nói: "Mấy cuốn thầy cho em lúc trước, em đã đọc hết rồi."
Tạ Thu Minh mỉm cười: "Em vẫn còn trẻ như vậy." Trình Tuân hiểu câu này, có lẽ ông ấy không muốn Hướng Vãn lãng phí thời gian vào hôn nhân sớm như vậy.
Sau khi rời khỏi tòa nhà cơ quan, Trình Tuân hỏi Hướng Vãn: “Không phải em bảo anh rằng đừng kể cho người khác chuyện em với anh kết hôn vì chuyện phân nhà sao?”
Hướng Vãn: "Thầy Tả không phải người khác, anh yên tâm, ông ấy sẽ không bao giờ nói cho người khác biết."
Trình Tuân không hiểu tại sao trong nhà máy có hơn một nghìn người, nhưng Hướng Vãn chỉ cảm thấy Tả Thu Minh không phải là người khác, còn cách gọi "tiểu Vãn" khiến anh không thể giải thích được cảm giác của mình kia.
Tại sao Tả Thu Minh lại gọi cô như vậy? Đến anh còn chưa bao giờ gọi cô như vậy.
"Sao em lại gọi ông ấy là thầy Tả thế? Ông ấy là giáo viên lúc trước của em hả?"
Hướng Vãn liếc nhìn Trình Tuân, nói: “Trước đây ông ấy từng là giáo viên ngữ văn ở trường trung học Thịnh Vân, từng dạy lớp bọn em.”
"Vậy tại sao ông ấy lại vào nhà máy?"
Hướng Vãn thở dài, không trả lời anh, bởi vì vấn đề này phải mất thời gian giải thích, cho đến tối hôm đó đi ăn hoành thánh ở quán bác Phương, Hướng Vãn mới nói cho Trình Tuân.
"Thầy Tả không phải người địa phương, có vẻ như là người phương Bắc, thầy ấy đến đây dạy sau khi tốt nghiệp Đại học Tôn Trung Sơn.
Năm thầy ấy đến trường bọn em là lúc bọn em đang học kỳ đầu tiên của trường trung học.
Giáo viên dạy ngữ văn lớp bọn em nghỉ thai sản nên thầy Tạ đã dạy bọn em hơn nửa năm."
Nói đến đây, Hướng Vãn nhìn về phía Trình Tuân: "Lúc đó thầy ấy có bạn gái, anh biết không, là đến cùng thầy ấy đó."
Trình Tuân: “Làm sao anh biết được?”
“Đúng vậy.” Hướng Vãn dừng một chút rồi nói tiếp: “Sau này em nghe người khác kể lại chuyện này… Người ta nói rằng bạn gái của thầy Tả vào một đêm nọ bị tai nạn xe cộ.”
Trình Tuân nghe thấy vậy bỗng ngẩng đầu lên: "Ông ấy vì chuyện này nên mới rời khỏi trường hả? Vậy bạn gái của ông ấy có bị sao không?"
Hướng Vãn thở dài: "Chết rồi, vận mệnh thật giỏi trêu đùa người."
Trình Tuân nói: "Chuyện này cũng không thể trách Tả Thu Minh được!"
“Nhưng có người nói, tối hôm đó thầy Tả gọi bạn gái ra ngoài là để nói chuyện chia tay.
Em không biết là thật hay giả, dù sao thì sau sự việc đó, thầy Tả đã xin thôi việc và rời khỏi trường.
Trong khoảng thời gian đó, em không biết thầy ấy đã làm gì, nhưng sau khi nhà máy của chúng ta đổi giám đốc mới, chẳng phải cần chuẩn bị báo cho nhà máy sao? Vương Thành Quân đã mời thầy ấy đến đây.
Anh chưa từng thấy trước đây thầy Tả hăng hái nhiệt tình như thế nào đâu, không giống như bây giờ, kể từ lần đó trở đi, em chưa từng nhìn thấy thầy ấy cười."
Trình Tuân không quen Tả Thu Minh, vậy nên không thể hiểu hết được những lời Hướng Vãn nói, nhưng anh cảm thấy Tả Thu Minh có chút không bình thường đối với Hướng Vãn.
Nếu là giáo viên cũ thì chẳng phải càng nên gọi Hướng Vãn bằng họ tên đầy đủ sao? Lại còn gọi tiểu Vãn, làm gì có giáo viên nào gọi học sinh như vậy?
"Hướng Vãn, lúc còn học, có phải em thuộc kiểu học sinh được thầy Tả yêu thích không?"
“À." Hướng Vãn ngượng ngùng cười: “Em không biết, có lẽ là vì thầy ấy dạy ngữ văn mà tình cờ em lại học ngữ văn tốt.
Thầy Tả thường khen em viết văn có tư duy, nhưng em không thể học đại học nên thầy ấy cảm thấy khá tiếc nuối và luôn động viên em học tập nhiều hơn.
Trình Tuân, làm học sinh không phải đều như thế này sao? Giáo viên của mỗi môn học sẽ đặc biệt quan tâm đến những học sinh đạt điểm cao trong môn của mình."
Có lẽ là vậy, nhưng không đến mức gọi học sinh bằng biệt danh, lời này Trình Tuân chỉ lẩm bẩm trong đầu, còn nói ra miệng là: "Dù sao thì giáo viên của bọn anh đều gọi bọn anh bằng tên đầy đủ, chưa bao giờ gọi học sinh bằng biệt danh."
"A..." Những lời này hoàn toàn không liên quan đến vấn đề mà Hướng Vãn vừa nhắc tới, vậy nên Hướng Vãn ngây người nhìn Trình Tuân một lúc lâu rồi mới nhận ra: "Biệt danh của em không phải là tiểu Vãn."
"Vậy gọi là gì?" Ăn hoành thánh xong, hai người cùng nhau đi về phía phố Hải Đường.
Trình Tuân không nhận được câu trả lời của Hướng Vãn nên liên tục hỏi: "Vãn Vãn?"
Hướng Vãn cúi đầu cười: "Không phải."
"Thu Thiên?"
"Anh mới tên là Thu Thiên đó."
Trình Tuân kinh ngạc: "Sao em biết?"
Đương nhiên Hướng Vãn sẽ không coi lời Trình Tuân nói là thật, cô chỉ cho rằng anh đang trêu chọc cô.
"Vậy chắc gọi là Vãn Vãn rồi, Vãn Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn, Vãn Vãn..."
Hướng Vãn tức giận giẫm lên bóng của anh: "Trình Tuân, anh thật đáng ghét."
Về tới nhà, Tô Tuyết Mai vừa nhìn thấy Hướng Vãn và Trình Tuân liền hỏi bọn họ đã ăn tối chưa, Hướng Vãn nói bọn họ đã ăn rồi.
Trương Chính Dân: "Hướng Vãn, sau này tan làm xong, con dẫn Tiểu Trình về nhà ăn cơm đi, cũng chỉ thêm một đôi đũa nữa chứ mấy." Hướng Vãn chắc chắn sẽ không làm vậy, bởi vì trong nhà còn có anh trai và chị dâu cô, nhưng cô không muốn tranh cãi với ba mình nên đành đồng ý lấy lệ: “Anh con với chị dâu đâu rồi ba?”
Trương Chính Dân gọi Trình Tuân: "Nào, Tiểu Trình, qua đây ngồi đi." Sau đó lại hét về phía phòng ngủ của Trương Xuân Lai: "Hướng Vãn bọn nó về rồi, đừng có trốn trong đó nữa."
"Ai trốn đâu? Vừa mới ngủ một giấc." Trương Xuân Lai xỏ dép đi ra, khi nhìn thấy Trình Tuân, anh ta cười nói: "Em rể, ngày mai qua đây ăn cơm đi, anh em mình uống mấy chén." Chu Tâm Ninh đá anh ta một cái: "Anh tưởng người ta cũng giống anh hả? Chỉ biết có rượu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...