Đến khi hai người đi đến chỗ để xe đạp, Trình Tuân mới buông tay Hướng Vãn ra, Hướng Vãn bỏ đồ vào giỏ, nhìn Trình Tuân, hỏi: “Anh không giận nữa hả?”
"Sao anh lại giận?" Trình Tuân đang định nói ra câu này, nhưng cuối cùng lại đổi sang câu khác: "Nếu anh còn giận thì em định làm gì?"
Hướng Vãn vuốt ve đuôi tóc, im lặng không lên tiếng.
Mãi đến khi Trình Tuân chở cô đi qua đường Hải Đường, Hướng Vãn mới móc một viên kẹo từ trong túi ra, bóc lớp vỏ bên ngoài rồi đưa đến miệng Trình Tuân, Trình Tuân sửng sốt một lát, sau đó ngậm vào miệng, kẹo rất ngọt, vừa chạm vào nước bọt đã từ từ tan trong miệng.
Nhưng Trình Tuân vẫn không nghĩ ra vừa nãy Hướng Vãn bảo anh giận chuyện gì? Anh cảm thấy đôi khi suy nghĩ của con gái thực sự rất khó đoán.
Hướng Vãn và Trình Tuân đến văn phòng hành chính trong khu phố của cô, bên trong không có nhiều người, chỉ cần chờ một lúc đã đến lượt bọn họ.
Hai người đưa sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân và giấy giới thiệu do đơn vị công tác cấp cho nhân viên, sau khi đối phương xem xét, anh ta lấy ra hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ, điền thông tin, đóng dấu rồi đưa cho hai người.
Mọi chuyện đơn giản ngoài sức tưởng tượng của Hướng Vãn, cô lặng lẽ hỏi Trình Tuân chỉ cần như vậy là được rồi sao? Trình Tuân nói như vậy là được rồi.
Hướng Vãn cười tinh nghịch với anh rồi lấy một ít kẹo từ trong túi ra đưa cho nhân viên.
Sau khi ra ngoài, Hướng Vãn đứng trên con đường vắng, trầm ngâm một lúc, cô thầm cầu nguyện trong lòng, mong mình có thể thành công lấy được căn nhà.
Bây giờ cô đã kết hôn, e là sau này cô sẽ không còn có thể yên tâm sống trong nhà của ba mẹ nữa, cũng không thể có được ba bữa một ngày chỉ bằng cách đưa một ít phí sinh hoạt...
Từ giờ trở đi, cô thực sự đã trưởng thành.
Cô và chồng sẽ ở cùng một hộ khẩu, sống trong một gia đình và cùng nhau gánh vác trách nhiệm của gia đình nhỏ.
Luông gió thổi qua, Hướng Vãn cảm thấy trên mặt có chút lạnh, hóa ra là nước mắt cô trào ra, đúng lúc Trình Tuân đang quay người lại nên không nhìn thấy Hướng Vãn, cô yên lặng ngồi lên yên sau không nói một lời.
Đạp xe được một đoạn, Trình Tuân nói: "Hướng Vãn, anh hiểu em."
Hướng Vãn: “Anh hiểu gì về em?”
“Anh hiểu nỗi buồn của em.” Thật ra lúc Hướng Vãn lau nước mắt anh cũng nhìn thấy, nhưng anh chỉ giả vờ như không để ý.
Mắt Hướng Vãn nóng bừng, cổ họng như có thứ gì đó nghẹn lại, cô bình tĩnh lại một lúc rồi mới nói: “Vậy anh có buồn không?”
Câu hỏi này làm Trình Tuân rất bối rối, anh nên nói thế nào bây giờ? Nếu nói là không buồn, vậy thì giống như là không tim không phổi.
Nhưng nếu nói buồn thì là đang nói dối, anh đã quyết định sẽ không bao giờ nói dối Hướng Vãn, vậy nên anh nói: "Anh rất vui."
"Anh vui như vậy, sao có thể hiểu được nỗi buồn của em?"
"Anh...!Ài" Trình Tuân nhìn bầu trời không biết nên nói gì.
Hướng Vãn mỉm cười sờ lưng Trình Tuân, đúng vậy, là sờ chứ không phải là vỗ, rất nhẹ nhàng, giống như mây lướt qua người, nhưng Trình Tuân lại cảm thấy rất ngứa ngáy, anh khó chịu đến mức duỗi người thẳng như tấm sắt.
Sau khi Hướng Vãn sờ xong, cô đặt tay lên eo anh, hỏi anh đi đâu, Trình Tuân bảo Hướng Vãn cứ đi theo mình là được.
Không lâu sau, Trình Tuân đưa cô đến một cửa hàng trên đường Tháp Thạch Nam.
Đây là nơi chuyên phục vụ khách Hoa Kiều ở nước ngoài.
Tên của cửa hàng là cửa hàng Hoa kiều, Hướng Vãn đã nghe nói đến nơi này, nhưng chưa bao giờ đến đây.
Trình Tuân đỗ xe đạp, dẫn Hướng Vãn đi vào cửa hàng.
Hướng Vãn kéo cánh tay anh lại, hỏi: "Anh muốn làm gì? Ở đây phải có phiếu đổi ngoại tệ mới mua được đồ."
Trình Tuân gật đầu: “Ừ, anh có.” Anh dẫn Hướng Vãn đến một cửa hàng trưng bày bán đồ trang sức, bảo Hướng Vãn tự mình chọn.
Hướng Vãn nhỏ giọng hỏi anh lấy phiếu ở đâu, Trình Tuân nói rằng cô của anh nghe nói anh sắp kết hôn nên đặc biệt gửi từ Bắc Kinh qua.
Hai mắt Hướng Vãn sáng lên, cô nhớ tới mình vẫn chưa chuẩn bị sữa bột cho đứa bé sắp chào đời ở nhà nên hỏi Trình Tuân: “Anh có bao nhiêu phiếu thế? Có thể đổi cho em được không? "
Trình Tuân sờ sờ đầu cô, nói: "Không thể." Hai mắt Hướng Vãn bỗng ảm đảm trở lại, Trình Tuân lấy từ trong túi áo khoác ra một xấp phiếu nhỏ có giá trị khác nhau, đặt vào trong tay Hướng Vãn, nói: "Nhưng anh có thể đưa cho em."
Hướng Vãn đếm qua đếm lại, tổng cộng có ba trăm tệ: "Trình Tuân, hôm nay em không mang đủ tiền, ngày mai em sẽ trả lại cho anh."
Trình Tuân nhếch khóe miệng, nụ cười trông có vẻ không vui.
Hướng Vãn giải thích rằng cô muốn mua đồ cho người nhà chứ không phải cho bản thân.
Cô cảm thấy Trình Tuân sẽ sẵn sàng chi tiền vì cô, nhưng có thể anh sẽ không sẵn lòng tiêu tiền vì gia đình cô.
Nhưng Trình Tuân lại nói: “Người nhà của em không phải là người nhà của anh hả?”
Hướng Vãn sững sờ vài giây khi nghe thấy lời này của Trình Tuân, cô không ngờ Trình Tuân lại thay đổi nhanh như vậy, vừa mới đăng ký kết hôn đã coi gia đình cô như gia đình của mình.
Trình Tuân đặt tay lên vai Hướng Vãn, dẫn cô đi từ quầy này sang quầy khác.
Cuối cùng, Hướng Vãn dừng lại ở một cửa hàng thực phẩm, cô nhìn thấy sữa bột trẻ em trên kệ liền nhờ nhân viên lấy xuống cho cô.
Sữa bột được đựng trong một hộp nhôm có ghi thành phần công thức.
Sau khi đọc kỹ, Hướng Vãn hỏi nhân viên bán hàng giá bao nhiêu.
Người bán hàng nói rằng giá ba mươi lăm tệ một hộp.
Hướng Vãn cảm thấy có hơi đắt, nhưng vẫn nghiến răng mua hai hộp sữa bột.
Sau khi mua sữa xong, Trình Tuân bảo Hướng Vãn đi chọn thêm mấy thứ cho bản thân, Hướng Vãn nói muốn mua quần áo cho anh.
"Đàn ông đàn ang như anh mua quần áo làm gì?"
"Đàn ông thì không mặc quần áo hả?" Hướng Vãn nhìn Trình Tuân từ đầu đến chân: "Anh quay đi quay lại chỉ có hai bộ quần áo này." Quả thực Trình Tuân chỉ có hai bộ quần áo mùa đông, một bộ màu xanh và một bộ màu xám, ống quần đã hơi chùng xuống và bị giặt đến biến dạng.
Nhưng dù vậy, Trình Tuân vẫn nhất quyết không mua.
Anh nói dù sao ngày nào anh cũng mặc đồ công nhân, có mua quần áo mới cũng chẳng có cơ hội mặc.
Sau đó anh dẫn Hướng Vãn đến chỗ tủ kính trưng bày mà vừa nãy bọn họ đi qua, chỉ vào chiếc đồng hồ cường lực bên trong và hỏi cô có thích không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...