Hướng Vãn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện cổ họng mình đã khô khốc, cô cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhìn Trình Tuân rồi đứng dậy rời đi.
Trình Tuân ở phía sau cô, hỏi: "Sao em lại đi rồi?"
“Không phải anh bảo đi nghe kịch hả?”
Trình Tuân đuổi theo, bước sóng vai cùng Hướng Vãn: "Em vẫn chưa nói cho anh biết em có đồng ý hay không mà?" Nói xong, anh huých nhẹ vào cánh tay Hướng Vãn, Hướng Vãn cúi đầu không nhìn anh, bởi vì cô biết nếu bây giờ cô ngẩng đầu nhìn anh thì chắc chắn sẽ nhìn thấy nụ cười đó trên khuôn mặt anh.
"Ai nói em giận? Tại sao em phải giận? Nếu anh không đồng ý thì em sẽ đi tìm người khác."
“Ồ.” Trình Tuân đút một tay vào túi quần, không nói gì, Hướng Vãn nhịn không được mà nhìn anh: “Trình Tuân?”
"Ừ."
“Chúng ta đi nghe kịch gì thế?”
Trình Tuân nói: “Tỏa Lân Nang.”
--------------
Đã mười giờ hơn, Hướng Vãn vẫn chưa ngủ được, cô nằm trên giường nhớ lại từng ký ức một, cuối cùng dừng ở một chỗ nào đó.
Cô nhớ lúc bọn họ ở trong công viên, cô đã nói với Trình Tuân rằng nếu anh không đồng ý thì cô sẽ đi tìm người khác.
Lúc đó Trình Tuân chỉ "ồ" một tiếng chứ không nói gì, sau đó bọn họ đi nghe kịch.
Nhà hát kịch nằm ở ngõ Quả Tử, tên là nhà hát Hạnh Tửu, được xây dựng bởi một phú thương trở về từ Bắc Kinh vào cuối thời nhà Thanh.
Nhà hát đã chống chọi với mưa gió gần trăm năm, hiện tại đang trong tình trạng đổ nát, ở thành phố Giang Dương chỉ có hai ba đoàn kịch, vẫn là những đoàn kịch nghiệp dư chưa được đào tạo nhiều kia, trình độ có thể tưởng tượng được.
Lúc nghe kịch, Trình Tuân trông có vẻ không vui, Hướng Vãn hỏi anh bị sao, anh nói không sao cả.
Thực ra anh như vậy là vì vở kịch, lúc Trình Tuân còn nhỏ, ông nội của anh thường đưa anh đến Nam Thành để nghe hát kịch.
Anh đã nghe không dưới mười phần "Xuân Thu Đình" của "Tỏa Lân Nang", còn thuộc cả lời hí.
Tuy nhiên, một trong những người này lại hát sai lời kịch khiến Trình Tuân không thể chịu nổi.
Sau khi ra khỏi nhà hát, họ lại đến quầy hoành thánh của bác Phương để ăn hoành thánh.
Trong khoảng thời gian đó, bọn họ có mua hai chiếc bánh cuộn sợi ở quán Vạn Hưng.
Trong lúc ăn, Trình Tuân cũng không nói gì nhiều, thực ra là anh đang lên kế hoạch cho ngày mai, anh đang từng bước tính toán xem mình nên làm gì để làm hài lòng Hướng Vãn, dù sao thì đây cũng là một ngày quan trọng trong cuộc đời của một cô gái.
Nhưng sự im lặng của Trình Tuân ở trong mắt Hướng Vãn chính là đang không vui.
Bất kể lúc còn đi học hay lúc đi làm, những người quen biết với Hướng Vãn đều nói rằng cô là một người rất cởi mở, là người không hay để bụng chuyện gì, rất hiếm khi vì chuyện gì đó mà vật lộn với cảm xúc, nhưng hôm nay cô lại rơi vào tình trạng khổ não này.
Trong đầu cô tua đi tua lại những cảnh đó, cô hối hận về những gì mình đã nói và cũng không hiểu tại sao sau khi cô nói những lời đó, Trình Tuân chỉ "ồ" một tiếng, liệu có phải sau đó anh luôn tỏ ra không vui là vì câu nói này không?
Hướng Vãn chìm trong suy nghĩ, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Hôm nay cô và Trình Tuân đều xin nghỉ phép, vậy nên cô nằm trên giường thêm một lúc rồi mới dậy.
Sau khi ăn sáng xong, Tô Tuyết Mai xách theo một túi vải vào phòng Hướng Vãn, sau đó lấy ra một chiếc áo khoác len màu đỏ và quần vải chéo màu xám đậm đặt trên giường.
Hướng Vãn ngạc nhiên hỏi mẹ mua lúc nào.
Tô Tuyết Mai nói rằng bà đã mua nó vào tuần trước khi cùng mấy chị em đến cửa hàng tổng hợp Hưng Long mua sắm.
"Mẹ mua cái này làm gì? Bộ lần trước Hướng Đông mua cho con, con mới mặc mấy lần."
Tô Tuyết Mai nói: “Kết hôn chẳng lẽ không mặc quần áo mới hả?” Bản thân bà lúc kết hôn không có điều kiện như vậy nên bà phải cố gắng hết sức để bù đắp cho con gái.
"Cũng không phải đám cưới, chỉ là đăng ký thôi, liên quan gì đến cũ với mới?"
"Vậy cũng phải chú ý một chút." Tô Tuyết Mai vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì chuyện con gái không tổ chức đám cưới, nhưng hai người trẻ tuổi lại không có nhà, nếu tổ chức đám cưới thì biết phải làm sao? Bà nắm lấy cổ tay Hướng Vãn, bảo cô ngồi cạnh mình, sau đó vỗ vỗ túi vải, nói: "Mẹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ ở trong này cho con rồi, lát nữa con và tiểu Trình đi thẳng đến đó là được."
Hướng Vãn hỏi bà đã chuẩn bị những gì, Tô Tuyết Mai nói rằng có đồ ngủ và đồ lót, bà đã giặt và ủi hết rồi, còn có đồ dùng lúc tắm.
Hướng Vãn cười hi hi: “Ồ, đầy đủ quá nhỉ.”
Tô Tuyết Mai hắng giọng, nhìn chằm chằm vào con gái, nói: "Vãn, có một chuyện mẹ phải dặn dò con.
Con với tiểu Trình, hai đứa." Tô Tuyết Mai cúi đầu nhìn sàn xi măng: "Hai đứa nhớ phải kiềm chế một chút, đừng đi xa quá."
Hướng Vãn vốn muốn hỏi mẹ kiềm chế cái gì, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt do dự của bà, cô dường như lại hiểu ra.
Đương nhiên cô không thể nói cho mẹ biết rằng cô và Trình Tuân chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Vì vậy, cô không còn cách nào khác ngoài thuận theo ý của mẹ mình, nói rằng bọn họ nhất định sẽ kiềm chế bản thân.
Tô Tuyết Mai siết chặt tay con gái, không thể giải thích được cảm giác trong lòng lúc này: "Được rồi, mặc quần áo vào đi."
Trước đây Tô Tuyết Mai làm thợ may quần áo ở tiệm may của người khác, vậy nên khá có mắt thẩm mỹ.
Chiếc áo khoác len màu đỏ bà mua cho Hướng Vãn là áo cổ tròn, tà áo dài đến đầu gối, ở giữa có thắt lưng đen, tôn lên chiếc cổ mảnh mai và vòng eo thon của Hướng Vãn, trông rất đẹp.
Như đã hẹn trước, Trình Tuân đến nhà Hướng Vãn vào khoảng chín giờ hơn, lúc này anh trai và chị dâu của Hướng Vãn không có ở nhà.
Anh gọi cho Trương Chính Dân một tiếng ba, gọi Tô Tuyết Mai một tiếng mẹ và nói rằng anh đến đón Hướng Vãn.
Trên đường tới đây, Trình Tuân đã luyện đi luyện lại những lời này không biết bao nhiêu lần.
Lúc vừa nói xong, anh lén thở phào một hơi, vừa hay bị Hướng Vãn nhìn thấy, cô quay người lại mỉm cười.
Cặp đôi trẻ cùng nhau đi ra khỏi nhà, khi đi đến góc hành lang, không biết vì sao, Trình Tuân đột nhiên quay đầu lại, kết quả là anh nhìn thấy người mẹ vừa mỉm cười tiễn bọn họ ra ngoài, lúc này lại vừa nhìn theo bóng lưng bọn họ vừa rơi nước mắt.
Trình Tuân bỗng cảm thấy rất khó chịu, anh vươn tay nắm lấy tay Hướng Vãn, như muốn dùng cách này để nói với mẹ rằng bà hãy yên tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...