"Vậy lần sau anh cũng cho em xem thư của Trình Nghiên được không? Đương nhiên, anh nên hỏi ý kiến cậu ấy trước, nếu cậu ấy không đồng ý thì em sẽ không xem."
Trình Tuân nói: "Chuyện này có gì mà không đồng ý?"
Sau khi tan làm, Hướng Vãn và Trình Tuân không có rời khỏi xưởng ngay mà là đợi cho đến khi mọi người trong tổ về hết rồi mới rời đi.
Trình Tuân nói anh phải về ký túc xá lấy đồ, bảo Hướng Vãn chờ mình.
Hướng Vãn hỏi anh đi bao lâu, Trình Tuân dẫn cô đến bến tàu số 3, nói: "Một lát thôi, em cứ đếm từ một đến một trăm, anh nhất định sẽ quay lại.""
Hướng Vãn nhìn đường đi từ đây đến ký túc xá của Trình Tuân, chắc chắn anh sẽ không quay lại kịp: "Nếu quá một trăm thì sao?"
“Lát nữa tới Đông Lầu, anh sẽ mua bánh hải đường cho em.”
Hướng Vãn dựa vào lan can, khoanh tay đếm thầm trong đầu, ước chừng hai mươi phút sau, Trình Tuân ôm một chiếc túi vải chạy đến trước mặt cô, hỏi: “Đếm đến bao nhiêu rồi?”
Hướng Vãn nói: “Chín mươi bảy.”
Trình Tuân nhìn qua đầu Hướng Vãn, xa xa là núi cao và nước biển ẩn hiện trong ánh hoàng hôn.
Sau đó, anh lại nhìn vào mắt Hướng Vãn rồi mỉm cười.
Hướng Vãn cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, ngay lập tức cô đã nhận ra rằng nụ cười hiện tại của Trình Tuân giống hệt như nụ cười trêu chọc của anh trong buổi gặp mặt lần đầu của bọn họ, chính là kiểu rõ ràng đã nhìn thấu, nhưng không nói ra.
"Trình Tuân, anh thật là..."
"Anh thật là sao nào?"
Thật là xảo quyệt.
------
Trình Tuân dẫn Hướng Vãn đi về phía bãi đậu xe phía sau nhà máy, anh lấy một chiếc hộp sắt từ trong túi vải ra đưa cho Hướng Vãn, Hướng Vãn cầm trong tay nhìn qua nhìn lại, hỏi: "Anh mua cái này ở đâu thế?"
Trình Tuân: “Anh nhờ bạn cùng phòng mang từ Toại Khê về, bọn họ nói đường nâu ở đó là chính gốc.”
“Ồ” Hướng Vãn vốn định nói cảm ơn, nhưng lại nhớ tới lời cô đã hứa với Trình Tuân, vậy nên cô không nói nữa.
Hướng Vãn đem hộp sắt nhét lại vào túi vải của Trình Tuân: “Mua cái này cần phải có phiếu, anh làm gì có đâu, anh bảo người ta mua kiểu gì?”
"Dù sao anh cũng có cách, Hướng Vãn, sau này em nhớ mỗi ngày ăn một miếng, hoặc pha với nước uống, nghe rõ không?"
"Ừm."
Hai người đạp xe đi đến Đông Lầu trên đường Vọng Kinh.
Đây là cửa hàng tổng hợp lớn nhất thành phố Giang Dương, tổng cộng có ba tầng, được xây dựng rất đẹp, cửa màu xanh nhạt và lưới gỗ khảm hoa văn, Hướng Vãn từng đến đây một lần cùng em trai lúc cô còn nhỏ.
Khi vừa mở cửa bước vào, mọi người sẽ được chào đón bởi một quầy hàng dài, nơi các món ăn ngon, đồ ăn vặt, kẹo và những thứ tương tự được bày biện gọn gàng.
Trình Tuân muốn mua bánh hải đường cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn nói trước đó không phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Trình Tuân hỏi cô bọn họ đã thỏa thuận cái gì? Hướng Vãn nói "đếm số".
Nhưng khi Trình Tuân chuẩn bị quay đầu nhìn cô, Hướng Vãn lại lập tức nói, mua đi, mua đi, dù sao cũng là tiêu tiền của anh, cô thực sự không thể cưỡng lại ánh mắt của Trình Tuân, như thể anh muốn nhìn thấu lòng người vậy.
"Nhưng anh đừng mua nhiều quá đấy nhé, em còn muốn ăn cơm tối."
Vì thế Trình Tuân bỏ ra ba xu mua cho Hướng Vãn một miếng bánh hải đường nhân đậu đỏ được gói trong giấy dầu, Hướng Vãn đi theo anh, vừa ăn vừa mua đồ.
“Dù sao mấy thứ thuốc lá, rượu, trà vẫn còn, chúng ta mua thêm một hai món nữa là được.”
Trình Tuân liếc mắt nhìn Hướng Vãn: “Em ở bên nào thế?”
Hướng Vãn nói: "Anh đừng có phồng má giả làm người mập, không cần thiết đâu, đến lúc chúng ta lấy được nhà còn phải tiêu tiền, phải mua đồ nội thất, nếu hết tiền rồi thì anh muốn đi mượn ai?"
Trình Tuân cảm thấy Hướng Vãn nói có lý, anh cũng không phải là người tiêu xài hoang phí, nhưng đây là lần đầu tiên anh tới nhà Hướng Vãn, cảm thấy cần phải trịnh trọng một chút: “Lần sau anh nhất định sẽ nghe lời em, được không? Còn lần này cứ nghe anh đi."
Bọn họ một một nải chuối nhỏ, hai gói bánh đào, một chiếc chân giò hun khói Kim Hoa và hai cân thịt chiên giòn.
Hai người về đến nhà cũng vừa đúng giờ nấu ăn, mọi người cả dãy hành lang đều nhìn về phía Trình Tuân, thậm chí có người còn lớn tiếng bảo Hướng Vãn giới thiệu.
Thấy Hướng Vãn đỏ mặt không nói nên lời, Trình Tuân liền tự giới thiệu bản thân.
Đợi đến khi vào được trong nhà, anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Tô Tuyết Mai đang hái rau trên ban công nhỏ, Hướng Vãn đi tới hỏi: “Ba con đâu rồi mẹ?”
Tô Tuyết Mai: "Ba con xuống dưới rửa cua rồi." Sau đó ánh mắt bà dừng trên khuôn mặt của Trình Tuân: "Tiểu Trình phải không?"
Trình Tuân gọi một tiếng "dì", Tô Tuyết Mai kéo ghế cho anh ngồi: "Để mẹ đi gọi ba con, rửa gì mà lâu thế."
Tô Tuyết Mai vừa đi ngang qua hành lang, liền cảm nhận được những ánh mắt ghen tị của hàng xóm, bà cảm thấy cậu con rể mà Hướng Vãn dẫn về không tồi.
Lúc trước khi bà hỏi Hướng Vãn rằng Trình Tuân trông như thế nào, cô nói khá gầy, không cường tráng lắm.
Tô Tuyết Mai nghe xong thì có hơi thất vọng, nhưng không cường tráng thì thôi.
Bà lại hỏi con gái Trình Tuân có cao không, Hướng vãn nói cũng tạm, vậy ngoại hình thì sao? Trông như thế nào? Hướng Vãn chỉ nói vẻ ngoài như những người bình thường khác, vậy nên dần dần trong đầu Tô Tuyết Mai đã có được một phác thảo thô sơ.
Đối tượng này của Hướng Vãn có thể hơi đen và gầy, vóc dáng thấp bé và ngoại hình trung bình, hoặc có thể là trông giống công nhân giao sữa trong tòa nhà này, dáng vẻ của người lao động.
Nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Trình Tuân, hình tượng trong lòng Tô Tuyết Mai chợt sụp đổ.
Chàng trai trẻ vừa cao vừa gầy, cơ thể khá rắn chắc, tuy gầy nhưng trông không hề yếu đuối, nếu nói là ngoại hình bình thường thì mấy thanh niên Giang Dương khác quá xa với người bình thường này.
Trương Chính Dân đang dùng sức chải cua thì có người vỗ nhẹ vào lưng ông, khi đầu quay lại và nhìn thấy là Tô Tuyết Mai, ông hỏi: "Hai đứa nó về rồi hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...