Bữa sáng bao gồm một quả trứng, hai chiếc bánh bột và món dưa chua độc quyền của Tô Tuyết Mai.
Bà đưa hộp cơm trưa cho Hướng Vãn, nói: "Khi nào thì con đưa tiểu Trình về đây gặp mặt? Nếu hai đứa muốn kết hôn thì không thể không gặp ba mẹ hai bên được."
"Trình Tuân cũng nói như vậy."
Tô Tuyết Mai chọc vào người con gái: "Vẫn là tiểu Trình người ta hiểu chuyện."
Hướng Vãn đeo găng tay vào, nói: “Cuối tuần này bọn con sẽ đến gặp ba mẹ anh ấy trước, sau đó mới về nhà.”
Tô Tuyết Mai nhìn xung quanh một lượt: “Đi gặp ba mẹ người ta thì không thể đi tay không được, ở nhà có hai lon sữa mạch nha với mấy chai rượu lần trước anh trai con mang về, lúc nào đi thì con cầm theo đi."
“Mẹ nói làm con nhớ ra, tuần trước con đã viết thư cho Hướng Đông rồi, mấy ngày nay mẹ để ý xem thằng bé có trả lời không nhé?”
Tô Tuyết Mai hỏi: "Con viết thư cho nó làm gì?"
Hướng Vãn giật mình, cười nói: “Nó là em trai con, con viết thư cho nó cũng là chuyện bình thường, con chỉ nói với thằng bé rằng nhà máy của bọn con sắp phân nhà, sau đó là chuyện con đã tìm được đối tượng và sẽ sớm kết hôn.”
Tô Tuyết Mai không biết sao con gái mình có thể nói ra những chuyện này mà mặt không đỏ, tim đập đập.
Bà lau tay vào tạp dề, nói: "Nếu tiểu Đông có thể về một chuyến thì tốt quá."
---------------
Sáng nay không cần trải dây cáp trên tàu nên Hướng Vãn và Khương Huệ Như được gọi đến kho linh kiện để hỗ trợ kiểm kê.
Toàn bộ nhà máy sản xuất chỉ có một nhà kho do hai bảo vệ nam quản lý, đồ đạc được sắp xếp rất lộn xộn.
Hai người Hướng Vãn mất cả buổi sáng mới sắp xong một kệ, vừa bước ra khỏi thang máy chở hàng, bọn họ đã đụng mặt Vạn Hữu Quang, trưởng bộ phận hậu cần.
Khương Huệ Như nắm lấy cánh tay của Hướng Vãn, nhanh chóng di chuyển sang một bên.
Vạn Hữu Quang quay đầu lại gọi Hướng Vãn.
Khương Huệ Như thấy vậy đi tới, nói: "Trùng hợp thật trưởng phòng, anh đang làm gì thế?"
Ánh mắt Vạn Hữu Quang quét qua người Hướng Vãn: “Tôi đang tìm người.”
"Vậy bọn tôi không làm phiền anh nữa."
“Chờ một chút.” Vạn Hữu Quang ngăn bọn họ lại, móc từ trong túi ra hai tấm phiếu ăn đưa cho Khương Huệ Như: “Vất vả cho hai cô rồi, buổi trưa cho các cô bữa cơm tăng ca.” Mỗi bộ phận trong nhà máy đều có trợ cấp làm thêm giờ cơ bản hàng tháng, dao động từ một hào rưỡi đến hai tệ.
Vạn Hữu Quang đưa cho họ phiếu hai tệ, đây là tiêu chuẩn cao nhất.
"Tôi nhớ Tiểu Hướng rất thích ăn cá đù chiên vàng, mau đi đi, hôm nay có đó."
Đi được một lúc, Hướng Vãn khó hiểu hỏi: “Em nói thích ăn cá đù chiên vàng bao giờ? Đắt như vậy, em lấy đâu ra tiền mà ăn?”
Khương Huệ Như "hừ" một tiếng, nói: “Ông ta đang cố gần gũi với em đấy, em còn không hiểu vị lãnh đạo này của chúng ta hả? Suốt ngày háo sắc, nhìn thấy gái xinh là sán đến.
Hướng Vãn, em phải tránh xa lão ta ra."
"Tại sao em phải ở gần ông ta?"
Vừa dứt lời thì bọn họ cũng tới được nhà ăn, Khương Huệ Như nắm tay Hướng Vãn đi đến cửa sổ số ba, bởi vì đồ ăn ở đây đắt nhất nên hầu như không có người, Hướng Vãn nói nhỏ: "Nếu mình ăn suất bình thường hay ăn thì có thể ăn được mấy bữa lận đó."
"Được rồi, dù sao cũng là đồ miễn phí, đừng kì kèo nữa."
Vạn Hữu Quang nói đúng, hôm nay không chỉ có cá đù vàng chiên mà còn có thịt viên sốt tương đỏ và ngan luộc, những món ăn đắt tiền chỉ được cung cấp với số lượng ít, nếu bọn họ đến muộn có thể sẽ hết sạch.
Khi hai người đang cầm đĩa ăn tìm chỗ ngồi, Hướng Vãn nhìn thấy Trình Tuân ngồi ở hàng thứ ba, cô nói với Khương Huệ Như rằng cô có chuyện cần tìm Trình Tuân nên Khương Huệ Như đã để cô đi qua đó một mình.
Trình Tuân đang cúi đầu ăn, nhận thấy phía trước có một bóng người đi tới, anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Hướng Vãn thì lập tức mỉm cười: "Cô cũng ăn cơm hả?"
“Phải đó.” Hướng Vãn đặt đĩa cơm lên bàn, trong đĩa của Trình Tuân chỉ có canh đậu phụ nấu với trứng và củ cải cắt nhỏ, so với đĩa của Hướng Vãn thì giống như công chúa và tên ăn mày.
“Bữa hôm nay là cơm miễn phí.” Hướng Vãn gắp qua cho Trình Tuân một phần đồ ăn trên đĩa, Trình Tuân liên tục bảo cô tự mình ăn, nhưng Hướng Vãn không thèm để ý, đột nhiên bên cạnh có người nói: “Tiểu Hướng, tôi nói cô với tiểu Trình hẹn hò với nhau rồi, cô còn không chịu thừa nhận, nhìn xem, đến đồ ăn cũng phải chia nhau." Người nói chính là tổ trưởng Chu Minh Tường của bọn cô, còn cố ý nói lớn tiếng.
Đây là thời điểm có nhiều người nhất, Hướng Vãn cảm giác có vô số cặp mắt đang nhìn mình, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe đất để bò vào.
Trình Tuân cũng không khá hơn là bao, chỉ là anh cố gắng kiềm chế lại, chào hỏi với Chu Minh Tường.
Hướng Vãn thầm nói trong lòng “Không phải chỉ vì tôi muốn được phân nhà thôi sao? Hẹn cái gì mà hẹn?” Sau đó tiếp tục cúi đầu ăn từng miếng cơm trắng, một lúc lâu cũng không dám nhìn Trình Tuân.
“Cô còn không ăn thì thức ăn sẽ nguội mất.”
Hướng Vãn chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện Trình Tuân sáng sủa hơn hôm qua rất nhiều: "Anh cắt tóc rồi à?"
Trình Tuân "ừ" một tiếng: “Thật ra không chỉ có cắt tóc.” Hướng Vãn cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh, nhưng lại không phát hiện được gì khác.
Đến khi Trình Tuân dùng hai ngón tay sờ lên cằm, Hướng Vãn mới lập tức hiểu ra.
“Trình Tuân, ngày mai đến nhà ba mẹ anh có cần đem theo thứ gì không?”
Trình Tuân nói: "Tôi sẽ chuẩn bị, cô không cần lo lắng."
"Chúng ta mua vé trước đi, cho tiết kiệm thời gian.
Chiều nay anh có bận không? Hay là, chúng ta cùng đi nhé?"
Trình Tuân nói không bận, lúc nào đi anh sẽ nói với trưởng công đoạn một tiếng.
Ăn cơm xong, Trình Tuân bảo Hướng Vãn đi cùng anh đến ký túc xá, nhưng Hướng Vãn nhất quyết không chịu, cô nói sẽ đợi anh ở bên dưới.
Trình Tuân nhìn cô vài giây rồi nói: “Hướng Vãn, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết."
“Chỗ đó của anh toàn là công nhân nam, tôi đi đến đó không tiện.” Thực ra đây cũng không phải nguyên nhân chính, chủ yếu là Hướng Vãn sợ mấy người đó sẽ trêu cô, cô không phải Khương Huệ Như, không có khả năng thích ứng mạnh mẽ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...