Chờ Trần Mộ Tây trả bài xong, Trần Kiến Linh nhìn đứa con thứ hai đang hơi cúi đầu, không vòng vo mà bảo thẳng: “Cho con năm phút đọc, nếu vẫn lắp bắp thế này thì chép hết năm lần.”
Như Dương Bạch Lao bị đòi nợ, Trần Mộ Tây giương mắt nhìn người cha có vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Nhìn từ ngoại hình thì rõ ràng ông là cha ruột, hai người có quan hệ máu mủ đàng hoàng.
Nghĩ đến hậu quả đau đớn của những lần kỳ kèo mặc cả trước kia, Trần Mộ Tây cũng không biện minh, nhận sách tiếng Anh rồi tập trung đọc lại.
Gấp lắm rồi, phải tranh thủ thôi!
Vì giấc ngủ của bản thân, Trần Mộ Tây không hề sao nhãng, đọc nhanh mấy lượt.
Đến khi Trần Kiến Linh bảo "đến giờ rồi", Trần Mộ Tây nhanh chóng trả sách lại cho Trần Kiến Linh rồi trả bài lại.
Lần này cậu đọc lưu loát rành mạch, khác hẳn ban nãy.
Trần Mộ Tây đọc thuộc xong, Trần Kiến Linh nói: “Tốt!”
Sau đó hắn gấp sách lại, dặn dò: “Đi ngủ đi, sáng mai sau khi học thuộc thêm thì cất sách đi.”
Trần Mộ Tây nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Trần Kiến Linh.
Năm nay ông ấy bốn mươi tuổi, nhưng vì kế sinh nhai của gia đình, phải làm công việc nặng nhọc, áp lực cuộc sống, hoặc cũng có thể do cơ địa tóc bạc sớm mà tóc mai đã hoa râm, ấn đường có nếp nhăn hằn, khiến ông trông như đã năm, sáu mươi tuổi vậy
"Bố cũng tranh thủ đi ngủ sớm đi ạ." Trần Mộ Tây thu dọn sách vở.
Mặc dù sáng mai vẫn phải đọc, nhưng Trần Mộ Tây vẫn mang về phòng ngủ.
Vì để ở phòng khách, lỡ bị ai nhìn thấy thì lại gắn cái mác "đua đòi theo văn hóa tư sản", "học đòi chính trị" cho cha cậu thì phiền phức lắm, cẩn thận chút vẫn hơn.
Trần Mộ Tây nương ánh đèn ở phòng khách, cởi giày, bò lên giường.
Sau khi chui vào chăn thì thấy đen phòng khách tắt, kế đến là tiếng đóng cửa của gian phòng ngủ khác.
Lúc này, đồng hồ ở phòng khách vừa hay vang tiếng "leng keng, leng keng" liên tiếp mười lần.
"Đúng là làm khổ nhau mà, học mấy thứ vô dụng đó đúng là phí thời gian, báo hại người khác cũng không ngủ được." Anh cả Trần Cương Đông khó chịu lèm bèm.
Trần Mộ Tây rụt vào trong chăn: "Ai bảo vô dụng, sau này sẽ có ích thôi."
“Thạch Đầu, em đừng nghe cha chúng ta nói linh tinh.
Có tác dụng cái con khỉ.
Đó, em toàn phải tranh thủ học ba cái tiếng Anh tiếng em chẳng bố con thằng nào học lúc sáng sớm với đêm khuya, hừ, nếu bị ai phát hiện thì bố mình ốm đòn đấy." Giọng điệu Trần Cường Đông đầy bất mãn.
"Thế thì anh đi mà nói với bố!" Trần Mộ Tây thuận mồm đáp.
"Thằng khỉ này, mày thèm đòn à?" Trần Cường Đông đang ủ ấm cho đôi bàn tay lạnh như băng của Trần Mộ Tây nghe thế thì phủi tay cậu, kéo chăn lại, còn mắng nữa.
Trần Mộ Tây vội kéo chăn để không bị lạnh, nói: "Cha bằng lòng dạy, em vui lòng học, anh cả, anh đừng lo lắng linh tinh nữa.
Anh không ngủ được thì ngó thử Nam Nam kìa, con bé ngủ ngon thế cơ mà."
Trần Cường Đông "hừ một tiếng, nói: "Xem cái đầu nhỏ của em đó, chắc chắn là do học mấy thứ không đâu kia nên năm nay mười bốn tuổi đến nơi rồi mà mới có một mẩu."
Chiều cao đúng là chỗ đau của Trần Mộ Tây.
Năm nay cậu đã sắp mười bốn tuổi rồi, là con trai con đứa mà chỉ được mét tư.
Trong đám cùng lứa thì vóc người thế này là lùn rồi.
Mấy đứa xung quanh toàn thiếu ăn thiếu mặc nhưng lại có vóc người khá.
Trừ Trần Mộ Tây chỉ cao một mét bốn lăm thì những người khác toàn từ mét năm lăm đến mét sáu, thậm chí có mấy đứa còn mét bảy.
Trần Mộ Tây đứng giữa đám đúng kiểu thấp nhất, mà khổ cái nữa là không thiếu bạn nữ cao hơn cậu.
Mặt này thì Trần Mộ Tây ước lưởng thử chiều cao của cha mẹ.
Cha anh, Trần Kiến Linh, cao một mét bảy mấy.
Mẹ Vương Thục Anh cũng vừa phải, khoảng một mét sáu.
Anh cả Trần Cường Đông năm nay mười tám tuổi, hiện tại đang cao mét bảy.
Chẳng lý nào đến mình thì cái nhà này đột biến gen thành không cao được!
Để nâng cao quan điểm, Trần Mộ Tây lại tranh thủ khi về quê thăm bà nội, bà ngoại thì quan sát chiều cao của các cô, chú, cậu, dì.
Họ đều ở mức bình thường.
Quan sát một vòng xong, Trần Mộ Tây cảm thấy nếu theo gen thì chắc chắn mình còn cao nữa, nhưng để đề phòng thì cậu vẫn chuẩn bị phương án sẵn, thường ngày cũng siêng năng rèn luyện, vận động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...