Sau đó bắc lên bếp châm lửa dùng một chiếc thìa nhôm dài đun nóng, trước tiên đổ một ít dầu đậu phộng vào, chờ đến khi dầu nóng lên nó sẽ bắn ra một ít dầu mỡ trắng như bạch ngọc.
Sau khi tan ra, mùi thơm tỏa nức mũi, cô lại nắm một nắm hành đã thái bỏ vào, tiếng "xì xèo" vang lên mùi thơm của hành quện với dầu bắt đầu tỏa ra khắp phòng, thơm đến say lòng người.
Trịnh Tất Thần cùng với hai đứa nhỏ đều đứng ở cửa hít mũi ngửi, thậm chí còn nói mùi thơm quá.
Khương Vân mỉm cười khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của bọn họ, sau đó cô đổ một chén trứng vàng óng vào nhanh chóng dùng muôi khuấy đều, trứng vàng mềm óng ánh quyện vào với nhau, cuối cùng cô đổ hết đồ ăn vào khuấy.
Nhìn thấy Khương Vận cho cải trắng màu xanh ngọc, rau hẹ màu xanh biếc, trứng vàng, tôm khô nhạt màu thêm một chút nước tương trộn lại với nhau, mùi thơm tươi mát khiến cho Trịnh Tất Thần cảm động rơi nước mắt.
Cậu thật sự rất hâm mộ hai đứa nhỏ này!Không, cậu không muốn nhận con nuôi nữa, cậu muốn nhận mẹ nuôi!Trước đó Khương Vân đã nhào nặn bột kỹ lưỡng, bây giờ chỉ cần lấy tấm thớt cán mặt bột mì là được.
Cả Trịnh Tất Thần, Tiểu Hải và Tiểu Hà đều lại vào hỗ trợ.
Tiểu Hải: "Nếu không phải mẹ cháu cán tấm bột mì thì cháu không có biện pháp nào bao sủi cảo rồi.
"Tiểu Hà: "Em cảm thấy một nguồn năng lượng mới mẻ đang bắt đầu trào dâng trong cơ thể, đây chính là một cuộc sống mới đang ngoắc tay gọi chúng ta đây mà! Đúng không Tiểu Dã?"Cậu nhóc với tay gãi lên sống lưng con mèo đen đang nằm trên bệ bếp.
Mèo đen: "Meo~"Trịnh Tất Thần cũng hiểu được ý của tụi nhóc: "Thoát khỏi biển khổ hướng tới cuộc sống mới, chính là như thế này!"Trong lúc bọn họ đang vội vàng cán bột mì cùng với bao sủi cảo, ông Phúc mang theo bí thư Tống và đại đội trưởng cùng nhau lại đây.
Bí thư Tống mang theo hai bình rượu cao lương còn xách theo một nửa vại nhỏ mỡ heo, ông Phúc mang theo một túi bột ngô.
Đại đội trưởng đi phía sau xách theo một miếng thịt khô nhỏ, bưng một bát lớn đậu phộng ngũ vị hương đã nấu chín, hai củ hành tây trên thắt lưng nhìn rất nổi bật.
Đại đội trưởng Tống Trường Thông thích hành như mạng sống, một ngày ba bữa đều muốn ăn, thậm chí còn muốn ăn nó như đồ ăn vặt, ăn cơm mà không có hành sẽ cảm thấy như thiếu mất linh hồn.
Bởi vậy ông có danh hiệu "Đội trưởng hành tây.
"Vừa vào cửa, đại đội trưởng cùng với bí thư Tống đã chúc mừng Khương Vân mấy câu.
Khương Vân mỉm cười mời bọn họ lên giường đất uống rượu trước, đợi một chút sủi cảo sẽ nấu xong ngay.
Bí thư Tống có năng lực phân biệt được, ông Phúc người này chính là đang bênh vực người mình, khi còn nhỏ thì thương mẹ, sau khi kết hôn thì thương vợ xót con.
Lúc này bọn nhỏ đang nấu cơm, bọn họ đi đến giường đất ngồi xuống uống rượu đúng là không có khả năng.
Ông đề nghị đi ra sân ngồi, tiết Thanh Minh đã qua được hai tháng, hiện tại làn gió dịu nhẹ không lạnh chút nào, ngồi ngắm nhìn mảnh vườn xanh biếc cùng đám gà mái vậy cũng coi như có cảm giác hưởng thụ.
Hai người bọn họ ngồi trong sân ăn đậu phộng, hành tây, uống chén rượu nói chuyện.
Ông Phúc và Trịnh Tất Thần cùng nhau hỗ trợ Khương Vân, đừng nhìn Tiểu Hải và Tiểu Hà tuy nhỏ nhưng cán vỏ bột cũng ra hình ra dạng.
Lúc ông Phúc nói chuyện với bí thư Tống cùng đại đội trưởng thỉnh thoảng vẫn để lộ ra ánh mắt vừa khiển trách lại đắc ý.
Đại đội trưởng tương đối chậm chạp, dù cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng vẫn không biết là ý gì.
Bí thư Tống lại nháy mắt đã hiểu ra, lão già này rõ ràng đang muốn khoe khoang với mình: Nhìn xem, từ trước tới giờ toàn nói tôi chỉ có một mình, thế nào thế nào.
Hiện tại tôi đã có cả con gái cùng hai đứa cháu nội rồi! Nhưng mà với tư cách là một người cha đương nhiên phải giúp đỡ con cái nhiều hơn, quan viên quan vừa cái gì về đến nhà còn phô trương.
Không phải ghét bỏ vợ nấu cơm không thể ăn nổi chỉ cũng chê chậm chạp, đúng là quen thói nên toàn tật xấu!Bí thư Tống bị tổn thương do chính não bộ của mình làm ra!Bí thư Tống nhanh chóng né tránh ánh mắt của ông Phúc: "Để tôi đi lấy một ít hành cho đại đội trưởng nếm thử xem có ăn ngon hơn so với anh ấy mang tới không.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...