Nghe những lời này, đội trưởng không khỏi nhìn Ôn Túc Túc thêm một lần nữa.
Chỉ thấy cô đứng sau lưng Trần Nguyệt Phân, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, mái tóc đen được tết thành hai bím tóc buông xuống trước ngực, trên người mặc quần áo màu sắc tươi sáng, kiểu dáng cũng rất mới lạ.
Cô gái như vậy, vừa nhìn đã biết được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ, gia đình có điều kiện tốt, nghe nói vốn dĩ không cần đến binh đoàn, nhưng lại nhất quyết đòi đến.
Chỉ là mới đến nửa tháng, huấn luyện cũng không nghiêm túc, chỉ nghĩ cách tìm tham mưu trưởng Hoắc.
Mặc dù cô và tham mưu trưởng Hoắc có hôn ước từ bé, nhưng binh đoàn không phải là nơi để hẹn hò yêu đương.
Hơn nữa cô ba lần bảy lượt làm như vậy, gây ra không ít chuyện, sau khi nữ trung đội trưởng tìm cô nói chuyện vẫn không biết hối cải.
Vì vậy, hình thức kỷ luật lần này cũng là kết quả mà trung đoàn trưởng và mọi người cùng thống nhất, đó là điều cô đến thôn trang xa binh đoàn một chút để làm thanh niên trí thức, tránh sau này lại gây ra chuyện.
Nhưng những lời Ôn Túc Túc vừa nói khiến đại đội trưởng Chu khá bất ngờ.
Nếu ngay từ đầu đã có thái độ đúng đắn, nhận thức sâu sắc lỗi lầm của mình, thì liệu có xảy ra những chuyện này hay không?
Chỉ là hình thức kỷ luật đã được đưa ra, giờ hối lỗi cũng đã muộn.
Đại đội trưởng Chu chỉ có thể nói: “Có thể nhận thức được lỗi lầm là một điều tốt, lần này binh đoàn quyết định điều động cô đến thôn Hắc Hà để làm thanh niên trí thức, cũng chỉ là tạm thời.
Sau này nếu cô biểu hiện tốt, nhận thức lỗi lầm sâu sắc, binh đoàn có thể điều cô về lại.”
“Đồng chí Tiểu Ôn, sau khi đến thôn Hắc Hà, rảnh rỗi cũng có thể đến đây thăm chị Nguyệt Phân.” Đại đội trưởng Chu nói, câu cuối cùng này có lẽ là sợ Ôn Túc Túc nhất thời không thể chấp nhận, nên cố ý nói để an ủi cô.
Ôn Túc Túc chớp chớp mắt.
Trần Nguyệt Phân lại lập tức nổi cáu, tức giận không chịu được.
Khó khăn lắm cô ấy mới quen biết một cô gái, sao lại muốn điều người ta đến thôn Hắc Hà chứ?
“Thôn Hắc Hà cách binh đoàn chúng ta hơn bốn mươi dặm, một cô gái nhỏ như em ấy làm sao mà đến được? Hơn nữa, đãi ngộ của thanh niên trí thức ở thôn Hắc Hà sao có thể so sánh với binh đoàn chúng ta? Anh để em ấy đến thôn Hắc Hà, em ấy sao chịu nổi? Rốt cuộc Túc Túc đã gây ra lỗi lầm gì? Chỉ nói vài câu với tham mưu trưởng Hoắc thôi mà.
Hai người họ có hôn ước từ bé, chỉ thiếu đăng ký kết hôn thôi, nói khó nghe một chút, Túc Túc có thể coi là nửa vợ của tham mưu trưởng Hoắc rồi, họ nói chuyện nhiều hơn một chút thì đã sao? Sao lại phải điều người ta đến thôn Hắc Hà? Anh nói xem, các anh thừa dịp tham mưu trưởng Hoắc đi tỉnh thành họp, cố ý bắt nạt Túc Túc đúng không?”
Trần Nguyệt Phân nói một tràng dài, không hề ngừng nghỉ.
Ôn Túc Túc vừa thầm khâm phục Trần Nguyệt Phân, vừa sửa lại những chỗ sai của cô ấy.
Những điều khác nói đều đúng, chỉ là cô không chỉ nói chuyện với Hoắc Ôn Nam, cô là nửa vợ của Hoắc Ôn Nam, và lãnh đạo binh đoàn thừa dịp Hoắc Ôn Nam đi tỉnh thành họp mới điều cô đến thôn Hắc Hà là không đúng.
Nửa tháng cô đến binh đoàn, đâu chỉ đơn giản là nói chuyện với Hoắc Ôn Nam...
Dưới sự xúi giục của Lâm Tĩnh Hảo, cộng thêm việc cô bị giảm trí thông minh, để gây sự chú ý với Hoắc Ôn Nam, cô đã không từ thủ đoạn nào.
Giả vờ trẹo chân, giả vờ ngất xỉu, viết thư tình, lấy trộm quần áo Hoắc Ôn Nam đã mặc để giặt, kết quả lại giặt hỏng cả quần lót của người ta...
Thấy có nữ đồng chí nói chuyện nhiều hơn với Hoắc Ôn Nam là tức giận, thậm chí ngày hôm qua, cô còn đẩy Lưu Mẫn Nhã, người lớn lên cùng Hoắc Ôn Nam, ngã xuống đất, khiến tay Lưu Mẫn Nhã bị trầy xước.
Lưu Mẫn Nhã là người của đoàn văn công, nghe nói hôm đó còn phải lên sân khấu biểu diễn đánh trống, tay bị thương thì không thể biểu diễn được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...