Sau khi đến binh đoàn, cô ta không muốn người khác biết nhà mình rất nghèo, nên thường hay lấy đồ ăn của Ôn Túc Túc chiêu đãi mọi người.
Vì vậy đã được lòng mấy nữ thanh niên trí thức, ví dụ như Lý Lan Anh và Triệu Xuân Mai.
“À, tôi biết rồi, mấy loại bánh kẹo này tự mọc chân, nên chủ động chạy đến chỗ mấy người đúng không?” Ôn Túc Túc trôi chảy nói.
Nhưng giọng điệu nghe là biết châm chọc, kẹo trái cây sao có thể mọc chân cơ chứ? Ôn Túc Túc chỉ đổi biện pháp nói mấy người kia là trộm mà thôi!
Lý Lan Anh và Triệu Xuân Mai nhìn Lâm Tĩnh Hảo rồi nói: “Việc này không liên quan đến chúng tôi, là Lâm Tĩnh Hảo mời chúng tôi ăn, chúng tôi đâu có lấy đồ của cô…”
Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, đây là chuyện cô ta làm thường xuyên từ trước đến giờ, dù sao thì Ôn Túc Túc luôn nghe lời cô ta.
Cô ta chỉ tùy tiện nói vài phương pháp theo đuổi Hoắc Ôn Nam, thì đã mua chuộc được Ôn Túc Túc.
“Chị Túc Túc, chúng em chỉ…”
Lâm Tĩnh Hảo còn chưa nói xong, Ôn Túc Túc không hề khách khí lấy lại toàn bộ số kẹo trong tay cô ta: “Lâm Tĩnh Hảo, cô đừng có giả vờ hào phóng, muốn thì tự lấy đồ của mình ra mà mời người khác.
Lấy đồ của tôi rồi cho người ta, nghèo mà còn ra vẻ.
Không hỏi mà đã tự tiện lấy, thì chính là ăn trộm, chẳng lẽ cô không biết chuyện này ư?”
“Nhưng trước kia chị nói em cứ lấy thoải mái…” Lâm Tĩnh Hảo cắn môi, bắt đầu làm vẻ mặt hoa sen trắng tiêu chuẩn nhất: “Chị Túc Túc, rốt cuộc hôm nay chị bị sao vậy? Chẳng lẽ là do Hoắc tham mưu trưởng không thích chị, rồi anh ta còn mắng chị cho nên chị mới giận em? Chị Túc Túc, chị đừng giận nữa được không…”
Nhìn dáng vẻ đáng ghét của Lâm Tĩnh Hảo, Ôn Túc Túc muốn khiến cô ta cút khỏi đây ngay lập tức.
Lý Lan Anh và Triệu Xuân Mai thuận thế nói: “Đúng vậy, Ôn Túc Túc, cô đừng quá đáng.
Hoắc tham mưu trưởng không thích cô, chuyện này liên quan gì đến Tĩnh Hảo, cô đừng có bắt nạt người khác!”
Ôn Túc Túc: ???
Cô lấy lại đồ của mình, tại sao lại thành bắt nạt người khác? Mấy người trả treo sao thuận miệng đến thế?
Nếu cô không phải chính chủ, chỉ sợ cô đã thật sự tưởng rằng cô bắt nạt Lâm Tĩnh Hảo luôn đấy.
Đúng lúc này, Ôn Dược Tiến đến rủ Lâm Tĩnh Hảo đến nhà ăn.
Đứng ở ngoài nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tĩnh Hảo nên lập tức xông vào, quả nhiên trông thấy mắt cô ta đỏ ửng, dáng vẻ như đã gặp phải chuyện gì tủi thân lắm.
Anh ta nhìn sang Ôn Túc Túc, sau đó vội vàng hỏi: “Tĩnh Hảo, sao em lại khóc? Ôn Túc Túc lại bắt nạt em đúng không?”
Lâm Tĩnh Hảo khóc thút thít nắm chặt tay Ôn Dược Tiến, lắc đầu nói: “Anh Dược Tiến, anh đừng trách chị Túc Túc, chị ấy không cố ý…”
Ôn Túc Túc thảnh thơi nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, chỉ một hai câu mà Lâm Tĩnh Hảo lại đẩy trách nhiệm về phía cô.
Chẳng trách trước đây Ôn Túc Túc luôn mang tiếng xấu, chỉ số hoa sen trắng của Lâm Tĩnh Hảo thật sự rất cao.
Do cửa mở, cho nên người qua kẻ lại thấy nơi này ồn ào, bắt đầu dừng chân hóng chuyện.
Nếu chỉ có mấy người bọn họ, Ôn Túc Túc sẽ mặc kệ, trực tiếp mắng chửi bọn họ.
Nhưng khi nhìn thấy nhiều người đứng xem như vậy, Ôn Túc Túc lập tức thay đổi sách lược.
Cô thấy Ôn Dược Tiến nhìn mình bằng ánh mắt căm thù, còn Lâm Tĩnh Hảo thì khóc sướt mướt, cô khẽ cắn môi, hốc mắt bắt đầu rơm rớm nước.
Cô cố nặn ra mấy giọt nước mắt, nhìn Ôn Dược Tiến, dùng giọng điệu còn đáng thương hơn Lâm Tĩnh Hảo để nói: “Anh họ, em biết anh thích Tĩnh Hảo, cho nên anh luôn bênh vực em ấy.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ em ấy đúng hay sai, anh luôn đứng về phía em ấy.
Nhưng mà nếu so ra, thì em mới em là họ của anh, anh không thể vì người mình thích, mà lại đối xử bất công với em như vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...