Cô ấy nói xong, ra đến cửa thì quay đầu vào nói với Ôn Túc Túc: “Sau này em đừng quan tâm cái cô em họ đó nữa, cũng đừng để cô ta lừa gạt!”
“Chị yên tâm đi ạ, cô ta không lừa được em nữa đâu.” Ôn Túc Túc đáp.
Trước đó khi cô xuyên đến đây, đã bị giảm IQ, phải tuân theo cốt truyện.
Bây giờ cô đã thức tỉnh ý thức, chỉ bản thân cô mới được phép đánh trả hoa sen trắng khốn khiếp kia, sao có thể để cô ta lừa mình được?
Bởi vì khi vừa nhảy xuống sông, Ôn Túc Túc đã thức tỉnh, sau đó tự mình leo lên bờ, cho nên sức khỏe của cô vẫn ổn.
Sở dĩ cô hôn mê, đại khái là vì chợt thức tỉnh nên cần khôi phục ký ức.
Nghỉ ngơi ở trạm xá một lúc, sau khi tỉnh lại, Ôn Túc Túc quyết định về ký túc xá một chuyến.
Dù sao thì đồ đạc của cô đều ở ký túc xá, lát nữa ăn cơm tối cô còn phải về ký túc xá lấy phiếu cơm thì mới mua được.
Bọn họ thuộc Đại Đội 3, Trung Đoàn 5, Sư Đoàn 2 thuộc Binh Đoàn Hắc Long Giang.
Ở đây cho dù là nam hay nữ thanh niên trí thức, đều ngủ ở ký túc xá, có giường đàng hoàng.
Nhà ở đây đa phần là nhà đất, nhìn rất nghèo nàn, nhưng người ở đây lại tràn đầy sức sống.
Vì Ôn Túc Túc có ký ức sau khi xuyên sách, cho nên cô có thể thích nghi nơi này, mặc dù trong lòng vẫn chê bai…
Đi đến cửa ký túc xá, khi đang chuẩn bị vào trong, Ôn Túc Túc chợt nghe thấy Lâm Tĩnh Hảo và người khác đang nói xấu cô.
Lâm Tĩnh Hảo chợt nói: “Lan Anh, Xuân Mai, hai cô đừng nói vậy, nói thế nào thì đó cũng là chị họ của tôi.
Điều kiện gia đình rất tốt, bị dì của tôi chiều hư rồi.
Đến đây sống, tôi đương nhiên phải giúp đỡ chị ấy nhiều hơn.
Còn về phần Hoắc tham mưu trưởng, có lẽ mọi người đừng nhắc đến trước mặt chị ấy.
Lần này, chị ấy vì Hoắc tham mưu trưởng mà hắt trà lên mặt tôi, lần sau không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa… Hầy…”
Ôn Túc Túc nghe xong thì nhịn không nổi mà bật cười, Lâm Tĩnh Hảo không hổ là hoa sen trắng thanh cao, nói gần nói xa một hồi thì còn nói xấu cô một phen, kết quả mọi chuyện đều là lỗi của cô.
Nhưng mà mấy cái trò vặt này Ôn Túc Túc thấy nhiều rồi, chẳng có gì lạ.
Cô đẩy cửa tiến vào, cô đi vào thấy sắc mặt cả ba thay đổi, cô chế giễu một phen: “Ái chà, cứ tưởng ai lén lút mở tiệc trà nói xấu tôi cơ chứ, hóa ra là các cô.
Chậc chậc, hạt dưa này, kẹo sữa bò này, kẹo chocolate nhân rượu vang này là của tôi hết đó? Sao chúng lại ở trong tay mấy người?”
Ôn Túc Túc nhìn trái cây và bánh kẹo trước mặt bọn họ, trước khi đến binh đoàn, mẹ đã chuẩn bị mấy thứ này cho cô, tốn hơn 200 đồng, được cô mang toàn bộ đến đây.
Có điều, trên đường đến đây đã bị Lâm Tĩnh Hảo lừa gạt lấy đi không ít.
Chỉ mới vào binh đoàn nửa tháng, chỉ còn lại phân nửa.
Tuy rằng mẹ Lân Tĩnh Hảo và mẹ Ôn Túc Túc là chị em ruột, nhưng vận mệnh của hai người hoàn toàn khác nhau.
Mẹ Ôn Túc Túc cố gắng học hành, thi đậu đại học, sau đó quen biết bố Ôn, hai người kết hôn, hạnh phúc mỹ mãn.
Bố Ôn là cán bộ quốc gia, mẹ Ôn thì làm bác sĩ trong thành phố, lúc bấy giờ mà nói, thì tiền lương của họ không hề thấp.
Còn về phần mẹ Lâm Tĩnh Hảo, từ nhỏ bà ta đã không thích học tập.
Tuổi trẻ bị bố Lâm lừa gạt lấy đi sự trong sạch, chưa kết hôn thì đã mang thai Lâm Tĩnh Hảo, cuối cùng bố Lâm không bỏ được, bất đắc dĩ phải cưới bà ta về, sau đó chịu cảnh hầu hạ cả gia đình nhà họ Lâm.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Tĩnh Hảo luôn ghen ghét Ôn Túc Túc, loại ghen ghét này, theo năm tháng dần trôi, nó không hề biến mất, trái lại ngày một nghiêm trọng hơn.
Cô ta thường hay nghĩ rằng, nếu mình là con gái nhà họ Ôn thì tốt biết bao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...