Thập Niên 70 Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Sau khi tìm được Hứa Gia An, việc đầu tiên Hứa Dao làm là sờ trán Hứa Gia An.
Phát hiện nó đã hạ sốt, cô bèn bảo nó đi về tắm rửa trước, còn cô vội đi thông báo cho người trong thôn ở khắp nơi, không có thời gian trò chuyện với Hứa Gia An.
Hứa Dao thả sọt xuống, đi theo ra sân sau.
Hứa Gia An chỉ ăn mặc phong phanh, nhoáng cái đã cởi sạch.
Hứa Dao đột nhiên tiến vào, nó mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng che đi con gà nhỏ.
Hứa Gia An chợt nhớ đến lần trước Hứa Dao dẫn nó lên thị trấn thử quần áo, bởi vì nó che mất gà nhỏ mà khiến Hứa Dao không vui.
Hứa Gia An do dự mãi, cuối cùng vẫn yên lặng buông bàn tay nhỏ bé đang che chắn phía trước.
"Mẹ, sao mẹ lại vào đây?"Hứa Dao mở to mắt nhìn gương mặt của Hứa Gia An đỏ bừng đến tận mang tai rồi lan xuống cổ, không khỏi nén cười.
Đứa nhỏ có bao lớn đâu, chỉ mới như cái mầm đậu, vậy mà đã biết thẹn.
"Vào tắm rửa cho con đó!"Thật ra, từ lâu Hứa Dao đã phát hiện ra Hứa Gia An không biết tắm rửa, có điều lúc trước cô không muốn hầu hạ người khác nên cũng không quan tâm nhiều.
Ngẫm lại cũng đúng, nó chỉ mới năm tuổi, lại không có người lớn chỉ dạy, làm sao con nít có thể tắm rửa sạch sẽ được.
Lần đó Hứa Gia An đổ bệnh, cô cẩn thận chăm sóc nó là vì không còn cách nào khác, chỉ sợ đứa con trai phản diện này sẽ kéo cô chết chung.
Nhưng lần này, Hứa Dao không vờ như không thấy nữa, lấy một ít xà phòng, nghiêm túc chà lưng cho Hứa Gia An.
Cô đã đi spa không ít lần nên khá thành thạo, khi tắm rửa cho Hứa Gia An còn thuận tay mát xa, bình tĩnh hỏi:"Con lấy mấy tấm bìa cứng kia ở đâu?""Nhặt ở xưởng giấy.
"Hứa Gia An không phớt lờ câu hỏi của Hứa Dao giống như trước kia, không đợi cô tiếp tục hỏi, nó đã ngước cằm lên nói:"Hôm chúng ta đi lên thị trấn, con nghe người khác nói hôm nay xưởng giấy sẽ vứt đồ thừa đi, nhặt về có thể bán được mấy hào, nên con ép phẳng giấy rồi mang về.
"Người nhặt giấy vụn khá nhiều, có điều lại không linh hoạt bằng nó, nó cũng nhặt không ít so với người lớn!Trên thị trấn có một trạm thu mua phế liệu, nhưng Hứa Gia An nghe người khác nói trạm phế liệu trên huyện thu mua với giá cao hơn.
Nó không muốn bán, muốn kiếm nhiều hơn một chút, nên kéo giấy lên huyện một chuyến.
"Vậy con có biết xung quanh đều có kẻ lừa đảo hay không? Một mình con chạy lên thị trấn, nếu như bị người ta bắt đi, con có nghĩ đến hậu quả không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...