Hạ Cẩm Tuyên ho nhẹ một tiếng: "Tôi không có ý kiến gì với việc này, mấy vị đồng chí hãy thay mặt tôi chuyển lời vài câu, làm một quân nhân xuất ngũ, sau khi xuất ngũ sẽ không bị thụt lùi, làm tốt công tác an ninh bảo vệ, bảo vệ tài sản trong xưởng an toàn vốn là việc của tôi, cảm ơn bọn họ đã suy nghĩ chu đáo như thế.
"Sau đó, Tiêu Thiết lấy hai tấm giấy khen và hai phong bì ở trong túi tùy thân ra, nói: "Đây là phần thưởng từ phía trên thưởng cho anh.
"Mới đầu Hạ Cẩm Tuyên còn hơi ngại ngùng, dù sao thì đây cũng là công việc vốn dĩ mình phải làm.
Tiêu Thiết nhìn thấy tâm tư của anh: "Trưởng khoa Hạ, anh một thân một mình bắt được đám trộm đó, không chỉ bảo vệ được tài sản trong xưởng mà còn trợ giúp cơ quan công an phá được vụ án lớn như thế, đây là điều anh xứng đáng được nhận, mau cầm đi.
"Sau khi hàn huyên vài câu, mọi người mới đưa Hạ Cẩm Tuyên trở về phòng bệnh, có điều Tiêu Thiết lại vô cùng chu đáo cẩn thận, còn chuẩn bị cho Hạ Cẩm Tuyên một cái túi hồ sơ để đựng giấy khen và tiền thưởng.
Chờ sau khi xưởng trưởng đưa hai đồng chí công an rời đi, có rất nhiều người mò tới tìm hiểu tin tức, đáng tiếc là Hạ Cẩm Tuyên miệng kín như bưng, tìm đại một lý do qua loa để trốn tránh.
Hạ Cẩm Tuyên nằm chợp mắt ở trên giường, nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, những người đó trông giống mấy tên trộm vặt nhưng thật sự lại có chút thân thủ, vốn dĩ anh tưởng rằng đó là do lăn lộn ở trong xã hội lâu ngày học được, nhưng bây giờ xem ra những người đó chắc chắn đã được huấn luyện qua rồi.
Nghĩ đến trọng lượng của hai cái phong bì kia, trong lòng anh thầm đoán được hai tên đồng chí công an kia chắc chắn đã che giấu một vài sự thật, chuyện liên quan đến những người kia có khi còn lớn hơn thế, nếu không chỉ với một băng nhóm trộm cắp làm sao có thể uy hiếp đến sự an toàn của gia đình anh, chỉ sợ việc này không đơn giản.
Nếu phía trên đã không muốn để người khác biết thì tất nhiên anh cũng có đạo lý của bản thân, nhưng nghĩ đến việc hôm đó, nếu không phải anh mà là nhân viên khoa bảo vệ thì chắc sẽ lành ít dữ nhiều, anh thở phào một hơi, không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa.
*Úc Tâm Nghiên bế Diệp Tư Nham suốt đường trở về nhà, đừng nhìn cậu bé nhỏ xíu cân nặng không đáng là bao thế này mà nghĩ đơn giản, bế cả một khoảng thời gian dài như thế cô cũng cảm thấy hai tay mình không chịu nổi nữa, vì vậy ngay khi vừa về đến cổng nhà, Úc Tâm Nghiên đã vội nói với Diệp Tư Lễ: "Tư Lễ, em mau chạy trước mở cửa đi.
"Diệp Tư Lễ là một cậu nhóc thông minh, cậu bé cũng thấy được chị không còn sức nữa rồi, vội vàng chạy lon ton đến trước cổng, vừa mới mở khóa ra thì đã nghe thấy có người hỏi: "Tư Lễ về rồi đấy à, em trai cháu đã khoẻ hơn chưa?"Diệp Tư Lễ lễ phép trả lời một câu: "Khoẻ hơn nhiều rồi ạ, bác sĩ nói là không được để cảm lạnh lần nữa, về nhà phải chăm sóc thật tốt mấy ngày liền.
"Người phụ nữ hỏi xong thì trông thấy Úc Tâm Nghiên đang bế Diệp Tư Nham phía sau, cũng cười rồi lên tiếng chào: "Em gái, về rồi đấy à.
"Diệp Tư Lễ lập tức giới thiệu với Úc Tâm Nghiên: "Chị, đây là thím Triệu ở đối diện nhà chúng ta.
"Úc Tâm Nghiên cười đáp lại: "Chào chị dâu Triệu, em tên là Úc Tâm Nghiên.
"Diệp Tư Lễ ngẩng đầu nhìn về phía Úc Tâm Nghiên: "Chị, chị gọi sai rồi, phải gọi là thím.
"Úc Tâm Nghiên nở nụ cười: "Em gọi thím là đúng rồi, nhưng chị là người lớn, phải gọi là chị đó.
" Lần này Diệp Tư Lễ bị làm khó, cậu bé nhướng mày lên, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, mình gọi là thím, em trai cũng gọi là thím, tại sao chị ấy lại phải gọi là chị chứ?Chị dâu Triệu cười: "Nhìn Tư Lễ của chúng ta rối não chưa kìa.
"Có thể chị ấy đã nhìn ra Úc Tâm Nghiên mất sức vì bế Diệp Tư Nham, nói: "Tâm Nghiên đúng không, mau vào đi thôi, bế về cả đoạn đường dài như thế làm sao cánh tay em chịu nổi.
"Úc Tâm Nghiên nghĩ thầm chị dâu Triệu này chắc cũng là người tốt: "Vậy được, chị à, em vào nhà trước đã, có thời gian sẽ ngồi nói chuyện với chị sau.
"Sau khi Diệp Tư Lễ vào phòng vẫn không quên chuyện vừa rồi, lại quay sang hỏi Úc Tâm Nghiên: "Chị, tại sao chị lại gọi thím Triệu là chị thế?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...